Thiên Mệnh Chí Tôn


Trân Khiêm quay đầu lại, trước mắt anh là vài cô nữ sinh, ăn mặc cực kỳ có khí chất, đứng duyên dáng.

Trong đó, người đứng đầu làm hốc mắt Trần Khiêm đỏ lên.

Tô Mộc Vũ!

Cô gái trước mặt, không phải Tô Mộc Vũ thì là ai!

Hơi thở Trần Khiêm dồn dập.

Một tiếng trước, Trần Khiêm còn cực kỳ thấp thỏm. Anh cực kỳ muốn gặp Mộc Vũ nhưng không biết mình nên gặp cô bằng cảm xúc gì. Nhưng bây giờ, Mộc Vũ đã xuất hiện trước mặt mình.

Làm đầu óc Trần Khiêm trở nên trống rỗng.

Anh ngơ ngẩn nhìn cô, cô vẫn xinh đẹp như trước, vẫn tốt bụng và đáng yêu như vậy!

Nhưng Tô Mộc Vũ thì sửng sốt vì ánh mắt Trần Khiêm, từ ánh mắt của chàng trai này, cô nhìn thấy được. một cảm xúc đặc biệt.

“Mộc Vũ, liệu cậu ta có bị gì không đấy?”

Mà thái độ của Trần Khiêm lại làm vài cô bạn cùng phòng bên cạnh hơi kiêng dè, vội vã kéo Mộc Vũ ra sau.

“Đúng đó, cậu nhìn ánh mắt cậu ta kìa, chẳng lẽ thấy Mộc Vũ đẹp quá nên ngốc luôn rồi à?”

Cũng có cô gái hỏi.

Ánh mắt cực kỳ chán ghét. “Mộc Vũ, tớ thấy mình đi nhanh đi!”

Hiển nhiên các cô đã không còn hứng thú uống trà sữa nữa, muốn kéo Tô Mộc Vũ đi.

Mà sau khi Tô Mộc Vũ trả tiền xong, khẽ căn đôi môi đỏ mọng nhìn Trần Khiêm đang ngơ ngác nhìn mình, sắp bị bạn cùng phòng kéo đi.

“Mộc Vũ, em đừng đi!”

Trần Khiêm không biết mình đang nghĩ gì, thấy Tô Mộc Vũ sắp rời đi, anh kéo tay Tô Mộc Vũ lại.

Anh sợ Mộc Vũ đi rồi thì không biết bao lâu nữa mình mới được gặp lại cô, thậm chí không biết có còn được gặp hay không.

“AI Cậu làm gì vậy?”

Tô Mộc Vũ bị Trần Khiêm nắm chặt tay, lập tức hoảng sợ.

Nói thật lòng, ban nãy thấy ánh mắt của Trần Khiêm, mặc dù bạn cùng phòng rất phản cảm nhưng tận đáy lòng mình, giống như có một giọng nói nói với mình răng cậu ấy không có ác ý. Hơn nữa từ trong ánh mắt cậu ấy, Tô Mộc Vũ nhìn thấy được một tình yêu nồng cháy!

Đặc biệt là cổ tay bị cậu ấy nắm chặt, trái tim mình lại loạn nhịp.

Nhưng mà, bản năng của một cô gái làm cô hoảng sợ vội vàng rụt cổ tay lại.

Sao lại như vậy, mình không hề quen biết người này, sao lại có cảm giác như vậy?

“Đồ lưu manh, ban ngày ban mặt mà dám dê xồm hả, không muốn sống nữa đúng không!”

Mà bạn cùng phòng của Tô Mộc Vũ nhào lên cào cấu Trần Khiêm.

“Đúng rồi đó, có lòng tốt giúp đỡ mà lại là ơn mắc. oán, Mộc Vũ giúp cậu ta mà cậu ta dám dê xồm Mộc Vũ. Chị em, không thể tha cho cậu ta được!”

Một đám người xông đến.

“Được rồi, mình đi thôi!”

Tô Mộc Vũ thấy bạn nam này không có ý xấu, hơn nữa hình như rất đáng thương nên cũng không muốn báo cảnh sát giống bạn cùng phòng.

Cô rất mềm lòng, kéo bạn cùng phòng rời đi, quan trọng là càng ngày càng nhiều người tụ lại đây xem!

Chỉ chỉ trỏ trỏ, gì cũng nói được.

Nhìn bóng dáng rời đi của Tô Mộc Vũ, Trần Khiêm mới dần tỉnh táo lại.

Không đúng! Bây giờ mình xuyên về quá khứ, Tô Mộc Vũ của lúc này chưa hề quen biết mình.

Xem ra mình xúc động quá nên bộp chộp làm cô ấy sợ.

Haiz!

Trần Khiêm thở dài.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn