Thiên Mệnh Chí Tôn


Nhưng mà Trần Khiêm đã có kế hoạch.

Lúc trước, cho dù là lúc mình và Mộc Vũ quen nhau hay là lúc cả hai tìm hiểu rồi yêu nhau thì toàn bộ quá trình đều rất bình yên.

Mặc dù mình có khối tài sản rất lớn.

Nhưng từ trước đến nay vẫn chưa làm được chuyện gì lãng mạn bất ngờ cho cô ấy.

Bởi vì Trần Khiêm của lúc trước luôn cho rằng, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau là được.

Cho đến sau này Trần Khiêm mới hiểu, tình yêu giữa hai người cũng cần sự lãng mạn.

Từ trước đến nay anh chưa từng lãng mạn với Mộc Vũ.

Đến khi anh muốn bù đắp thì đã không còn cơ hội nữa rồi.

Lần này xuyên về quá khứ, Trân Khiêm muốn bù đắp lại nỗi tiếc nuối này. Anh phải cho Mộc Vũ một sự lãng mạn oanh liệt, muốn cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này!

Trân Khiêm thầm nghĩ.

Trần Khiêm không về trường, cũng sẽ không tiếp tục đuổi theo Mộc Vũ trong tình huống thế này. Anh lo mình sẽ làm cô sợ.

Hơn nữa anh vẫn cần phải xử lý chuyện quan trọng nhất.

Đó chính là biệt thự Vân Đỉnh, biệt thự Vân Đỉnh đã được xây xong nhưng hiện tại vẫn chưa được bán đấu giá mà thôi. Chuyện Trân Khiêm cần làm đó là liên lạc với Lý Chấn Quốc, mua lại núi Vân Đỉnh, hơn nữa còn đầu tư nhân lực khai phá Chấn Thiên Thạch.

Bảy ngày đào hết núi Vân Đỉnh không phải là chuyện một người có thể làm được.

Hơn nữa chị Tử Yên đã nói rồi, chỉ cần anh không thay đổi kết quả, còn về thứ tự thời gian trước sau, đó không phải là vấn đề quá lớn.

Trần Khiêm vội vàng lấy điện thoại của mình ra.

Gọi cho một dãy số.

Thoáng chốc, điện thoại kết nối rồi.

“Chị!” Trần Khiêm nói.

“Tiểu Khiêm, sao em lại gọi điện thoại cho chị? Bây giờ chị đi đang làm trong nhà máy, em nghe thử xem xung quanh nhiều tạp âm lắm!”

Chị Trần Hiểu nói.

Lúc trước gọi điện thoại cho chị, Trần Khiêm cảm thấy âm thanh này chẳng có gì.

Bây giờ nghe lại, đó là tiếng đang họp đúng không?

“Em cần tiền!” Trần Khiêm lắc đầu cười gượng nói.

“Chị biết em cần tiền, cả nhà chúng ta đều cần tiền nên mọi người mới ra nước ngoài xuất khẩu lao động đó thôi. Nhà chúng ta nợ nần nhiều như vậy, haiz, em cần bao nhiêu, để chị xem có nghĩ cách giúp em được không!" Trần Hiểu khó xử nói.

“Chị, em cần mấy trăm tỷ, mua phố thương mại Kim Lăng, sau đó em sẽ điều khiển toàn bộ phố, đâu nhiều đâu đúng không?”

Trần Khiêm cười nói.

“Em... em nói gì?”

Trần Hiểu trợn mắt hỏi.

“Chị, chị giúp em được không? Em thật sự rất cần mấy trăm tỷ!”

Trần Khiêm nói.

“Tiểu Khiêm, có phải có ai đã nói gì cho em nghe rồi không?” Giọng của Trần Hiểu lạnh lẽo hẳn.

“Em chỉ đoán được một ít mà thôi, bao nhiêu năm qua, em của chị chỉ thật thà chứ không phải ngu!” Trần Khiêm nói.

“Ha ha ha! Em trai chị thông minh thật, đúng là không ngờ đó, nhóc con. Vốn dĩ chị định mấy ngày nữa mới nói thật cho em biết nhưng không ngờ tự em đã đoán ra rồi. Tốt lắm, chị nói cho em nghe, nhà chúng ta là gia tộc giàu có nhất thế giới, tài sản nửa địa cầu này thuộc quyền sở hữu của nhà ta. Còn em chính là cậu ấm con nhà giàu, cậu ấm cao cấp nhất!”

Chị nói. “Lợi hại quái” Trân Khiêm cố gắng vờ như rất kinh hãi.

“Nếu em cần tiền, đương nhiên chị sẽ không kì kèo, chị đã dùng danh nghĩa của em để khai thác phố thương mại Kim Lăng và sơn trang suối nước nóng, vài ngày nữa, thay đổi hợp đồng. Đúng lúc chị định bảo Lý Chấn Quốc đi đón em, bây giờ cũng tốt, em cứ trực tiếp liên lạc với Lý Chấn Quốc đi, chị bảo ông ấy đi đón em trước, phố thương mại Kim Lăng là của nhà chúng ta!”

Chị nói.

Trông có vẻ như còn muốn nói chuyện với anh thêm nhưng bây giờ Trần Khiêm đang muốn cứu bọn họ nên không có tâm trạng tán gẫu.

Sau khi trò chuyện qua loa rồi cúp máy, Trần Khiêm không chờ Lý Chấn Quốc mà đi thẳng đến sơn trang suối nước nóng!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn