Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ha ha ha, không ngờ kích thích vậy nha. Anh Thần, ban nãy ngồi trong xe, em thấy thằng nhóc đó giống Trần Khiêm, không ngờ là cậu ta thật!”

“Em đoán chắc là thằng nghèo này bị sốc quá rồi ấy. Nói thật cho cậu biết nhé, sau này Dương Hạ là chị dâu của tôi. Nếu cậu đã biết rồi mà còn dám dây dưa với Dương Hạ nữa, mẹ nó coi chừng tôi đánh cậu chết!”

Hoàng Mao hung tợn nói.

Mà Dương Hạ thì vuốt vuốt mái tóc mượt của mình, nhướn mắt nhìn Trần Khiêm chằm chằm, muốn xem thử Trần Khiêm sẽ phản ứng thế nào.

Mặc dù kết quả này rất tàn nhẫn với Trân Khiêm, nhưng con gái mà, đặc biệt là người ham hư vinh như Dương Hạ, cực kỳ muốn nhìn cảnh con trai tranh giành tình cảm vì mình.

Nhưng Trần Khiêm cứ cười nhếch mép mãi.

Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc trước hơi ấu trĩ.

“Ý cậu là sao, Trần Khiêm?”

Dương Hạ hơi khó chịu, đặc biệt là nét mặt bình thường dửng dưng của Trần Khiêm làm Dương Hạ cực kỳ bất mãn.

“Chẳng sao cải!”

Trần Khiêm nói.

“Hừ, đồ ngu ngốc, tôi nói rõ cho cậu biết, tôi thích cậu Thần lâu rồi, thằng nghèo hèn như cậu, chỉ có đứa ngu mới thích!”

Dương Hạ phẫn nộ nói.

“Hơn nữa, có trách cũng đừng trách tôi, tự trách bản thân cậu không biết cố gắng đi. Quen cậu Thần, tôi được dùng đồ trang điểm và túi xách hàng hiệu, bây giờ còn đến sơn trang suối nước nóng chơi, còn cậu thì sao? Cậu chẳng là cái thá gì cả!" Dương Hạ xấu hổ đỏ bừng mặt nói.

“Lục Thần, đây là ai vậy? Bạn của cậu hả?”

Cô gái bên cạnh lên tiếng hỏi.

“Ha ha ha, cậu ta à, là thằng nghèo ở trường em, bạn trai cũ của Dương Hại”

Hiển nhiên Lục Thần rất phấn khích.

“Hừ, tôi còn nghĩ thằng này ghê gớm lắm, ban nãy muốn vào sơn trang bị bảo vệ đuổi ra”

Cô gái càng khinh bỉ và ghét ra mặt.

Cái gì? Trân Khiêm, cậu còn định vào sơn trang suối nước nóng?”

Dương Hạ kinh ngạc hỏi.

“Cậu biết đây là đâu không? Cậu nghĩ người như cậu mà được vào hả?”

Bây giờ Dương Hạ có nhìn thế nào cũng thấy Trần Khiêm giống lợn, sao lúc trước mình lại thích cậu ta nhỉ?

“Được rồi, đừng nói nhiều với cậu ta nữa, lãng phí thời gian của chúng ta. Lục Thần, Tiểu Hạ, không còn sớm nữa, chúng ta vào chơi đi!”

Cô gái nói.

“Ừm, Tiểu Hạ, mình vào thôi!”

Lục Thần còn ôm vai Dương Hạ giống như muốn khoe khoang. Bọn họ cùng đi vào trong.

“Xin lỗi, chúng tôi mới nhận được thông báo, hôm nay sơn trang đóng cửa, không ai được vào!”

Nhưng lần này bọn họ đã bị bảo vệ cản lại. “Ý các người là sao? Chúng tôi có vé vào cửa!”

Cô gái khó hiểu nói.

“Bắt đầu từ bây giờ, vé vào cửa là rác rưởi, nếu cô có ý kiến gì thì có thể khiếu nại thử!”

Bảo vệ lạnh lùng nói.

Bây giờ cô gái cũng chỉ có thể lo lắng suông. Đúng vậy, họ nói nó là rác thì nó sẽ thành rác, cô ta không dám làm gì.

“Tôi có thể hỏi tại sao không?”

Cuối cùng cô gái vẫn không cam tâm, hỏi.

“Hôm nay, ông chủ của Tập đoàn thương mại Kim Lăng - cậu Trần đến, cho nên sơn trang tạm ngừng kinh doanh để chào đón cậu Trần!”

Bảo vệ nói.

“Cái gì? Chủ tịch Tập đoàn thương mại Kim Lăng, cậu Trần?”

Mặc dù cô gái không biết cậu Trần là ai, nhưng Tập. đoàn thương mại Kim Lăng là gì thì cô ta rất rõ.

Toàn bộ phố thương mại và cả sơn trang này đều là của Tập đoàn thương mại Kim Lăng.

Vậy chủ tịch này là người có đẳng cấp thế nào? Hiển nhiên đám người Lục Thần, Dương Hạ đều biết sự lợi hại của Tập đoàn thương mại Kim Lăng, bọn họ nuốt nước bọt.

“Các người tránh ra, cấp cao của tập đoàn chúng tôi ra ngoài rồi! Có lẽ cậu Trần sắp đến!”

Lúc này, bảo vệ nhìn trong sơn trang, rất nhiều quản lý cấp cao đều ra ngoài thì căng thẳng, bảo bọn họ nhường ra thành một con đường.

Cô gái và Dương Hạ nghe vậy, vội vã nép sang bên cạnh.

“Hả? Nhóc con, cậu không nghe à? Chưa chịu cút nữa?”

Bảo vệ thấy Trần Khiêm đứng lù lù trước cửa, tức giận nói.

“Thằng ranh này, bị ngu hả?” Lục Trần, Hứa Nam khinh thường nói.

“Đúng là cạn lời, thằng ngu này!" Dương Hạ cũng khoanh tay lạnh lùng nói.

Bảo vệ thấy Trần Khiêm chẳng thèm quan tâm đến lời mình nói.

“Muốn chết hả!”

Anh ta lập tức giơ côn đập về phía người Trần Khiêm.

Nhưng ngón tay Trần Khiêm chỉ nhẹ một cái, cây côn kêu “rắc” một tiếng rồi bay ra ngoài, còn tên bảo vệ cũng ngã lăn xuống đất. Giờ phút này, tên bảo vệ kinh hãi.

“Tôi chính là cậu Trần thân yêu của các người!”

Trần Khiêm nhìn anh ta, lạnh nhạt nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn