Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cái gì? Cậu nói cậu là ai?”

Bảo vệ ngạc nhiên hỏi.

Anh ta không thể nào ngờ, thằng nhóc nghèo kiết hủ lậu trước mặt mình lại dám nói cậu ta là cậu Trần.

Đương nhiên, chỉ nhìn ngoại hình, tất nhiên anh ta sẽ không tin.

Điều làm anh ta khiếp sợ là.

Ánh mắt của chàng trai trẻ này.

Ban nãy anh ta không để ý nhiều.

Giờ phút này nhìn ánh mắt của Trần Khiêm, chỉ hơi giao nhau thôi mà anh ta đã cảm thấy một luồng cảm giác đàn áp mãnh liệt đang ập về phía mình.

Khí thế này làm sống lưng anh ta phát lạnh, hơn nữa thế lực của chàng trai trẻ này rất kinh khủng.

Anh ta không có lý do gì để không tin, hoặc có thể nói không dám không tin.

Thoáng chốc, anh ta ngơ ngẩn. Mà đám người Dương Hạ cũng ngơ ngẩn.

“Ha ha ha, Trần Khiêm, tôi có nghe nhầm không? Cậu nói cậu là ai?”

Dương Hạ cười nói.

Ban nãy Dương Hạ cứ ngỡ Trần Khiêm đã bị đánh nhưng không ngờ Trần Khiêm lại biết võ.

So ra thì cô ta chú ý đến câu nói kia hơn, cậu ta dám nói cậu ta là cậu Trần.

Cậu Trần là ai? Là đại gia giàu nhất Kim Lăng, danh tiếng hiển hách.

Nếu cậu ta là cậu Trần, vậy thì mình sẽ là mợ Trần? À không, từng là mợ Trần, sao lại thế được!

Đặc biệt là, ban nãy Trần Khiêm vừa nói anh là cậu Trần, bỗng dưng Dương Hạ thấy hoảng loạn mà không hiểu tại sao. Rõ ràng mình không liên quan gì đến người này nữa mà tại sao lại hoảng sợ?

Trong nháy mắt, Lý Chấn Quốc đã ra đến cửa.

Ngẫm nghĩ thì bây giờ, chắc chị đã nói với ông ấy, hơn nữa cũng đưa hình mình cho ông ấy.

Chấn Quốc vui vẻ chạy về phía mình. “Cậu Trần!” Ông ấy khom lưng rất thấp, khom hẳn 90o.

“Cậu Trần!!!”

Mà giám đốc cấp cao tập đoàn sau lưng cũng gọi.

Đúng vậy, chàng trai trẻ trước mặt chẳng phải ai khác, đây chính là cậu chủ Trần Khiêm được gia tộc nuôi nghèo!

“Cái gì?"

Lần này, đám người Dương Hạ, Lục Thần hoàn toàn trợn tròn mắt.

Đặc biệt là Lục Thần, mặt anh ta tái mét.

Thằng nghèo trong mắt mình lại là cậu chủ, đến tổng giám đốc Lý cũng phải khom lưng cúi chào?

Hơi thở của họ dồn dập, hận không thể đào cái khe chui vào trốn.

“Ừm, Tổng giám đốc Lý, em có chuyện quan trọng muốn thảo luận với anh, chúng ta vào phòng làm việc bàn!”

Trần Khiêm gật đầu.

“Dạ, cậu Trần!”

Lý Chấn Quốc nói.

Chuẩn bị đi vào.

“Khoan đã!”

Dương Hạ nhịn không được nổi giận gầm lên.

“Hả? Cô gái này, có chuyện gì không?”

Lý Chấn Quốc nhìn cô ta.

“Tổng giám đốc Lý, ông có chắc là ông không nhầm không? Cậu ta tên Trần Khiêm, là sinh viên trường tôi chứ không phải cậu Trần! Sao cậu ta là cậu Trần được?”

Dương Hạ chặn đường Lý Chấn Quốc hỏi.

“Đương nhiên là không lầm, hơn nữa cậu Trần cũng tên Trần Khiêm!”

Lý Chấn Quốc lạnh nhạt bình tĩnh nói.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào!”

Dương Hạ lùi lại hai bước, lời nói của Lý Chấn Quốc. không phải lời nói mà là một tia sét, tia sét ngập tràn hơi thở hủy diệt, trong nháy mắt, nó đã đánh tan tất cả hy vọng và khát khao của Dương Hạ.

Mà trong khoảnh khắc này, cô ta cũng mất đi tất cả.

“Tiểu Khiêm!”

Dương Hạ đang hối hận đứt ruột.

“Thôi đi, nếu đã chia tay rồi thì đừng dây dưa làm gì, cứ sống cho tốt đi, tôi có chuyện quan trọng cần làm!”

Trần Khiêm không quan tâm cô ta nữa mà đi thẳng vào sơn trang suối nước nóng.

Chỉ để lại đám người đang kinh ngạc và Dương Hạ đang hối hận.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn