Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cậu Trần, cậu nói đúng. Đúng là sắp tới sơn trang Vân Đỉnh sẽ tiến hành bán đấu giá, cậu muốn mua à?”

Trong văn phòng, Lý Chấn Quốc hỏi.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Lý Chấn Quốc tiếp xúc. với cậu Trần này, không ngờ cậu Trần hoàn toàn khác những gì mình nghĩ.

Vốn dĩ ông ấy cho răng cậu Trần bị nuôi nghèo lâu như vậy, cho dù biết danh tính của mình thì cũng cần một khoảng thời kỳ quá độ.

Sẽ xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ ngại ngùng thật thà nhưng Lý Chấn Quốc không ngờ cậu Trần trước mặt lại cực kỳ quyết đoán, hơn nữa còn làm người khác. cảm thấy bị áp bức rất mãnh liệt.

Cảm giác bức bách này quá trực diện, dường như làm người ta không thở nổi.

“Ừ, chẳng những muốn mua, hơn nữa, em còn muốn anh lập một đội công trình ngay, khai thác núi bên dưới biệt thự Vân Đỉnh. Bên trong có một khối thạch lớn, cực kỳ có tác dụng với em, anh phải hoàn thành trong vòng sáu ngày, làm thế nào thì không cần em phải nói nữa đúng không?”

Trần Khiêm nói.

“Tôi... Tôi hiểu rồi!”

Thật ra Lý Chấn Quốc muốn hỏi tại sao nhưng ông ấy buộc phải nuốt những lời sắp nói lại.

Ông ấy biết, một số vấn đề mình được hỏi nhưng có một số vấn đề, đó không phải thứ mình được quyền hỏi.

“Cậu Trần, tôi đi xử lý ngay!” Anh đồng ý.

Sau khi sắp xếp công việc này xong, mấy ngày kế tiếp, Trần Khiêm chờ là được.

Tất nhiên, đây là cơ hội quay về quá khứ mà cả đời mới có một lần.

Cho nên mình phải nhân cơ hội này bù đắp tất cả những tiếc nuối với Mộc Vũ.

Lúc đó mình cứ nói đợi khi hai đứa thành hôn rồi, em sẽ trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới này.

Nhưng mình chưa kịp làm.

Mộc Vũ đã gặp chuyện rồi, có thể nói, mình chưa làm được gì cho cô ấy cả.

Lần này, Trần Khiêm không quan tâm liệu hai người có thể ở bên nhau hay không, anh chỉ quan tâm đến việ trong sáu ngày ngắn ngủi này, anh sẽ làm Mộc Vũ hạnh phúc không gì sánh bằng.

Sau đó, Trần Khiêm về trường. Anh đến quán trà sữa. “Ông chủ, cho ly trà sữa!”

Trần Khiêm nói.

“Cậu có thôi đi không? Đến quấy rối nữa hả, cậu có tiền không?”

Ông chủ cực kỳ sợ hãi. “Khỏi thối!”

Lần này, Trần Khiêm lấy thẳng tờ một trăm tệ đưa cho ông ta.

Ông chủ kinh ngạc: “Cậu ăn trộm hả?”

“Mẹ nó, ông nấu trà sữa ngon nhưng mà nói nhiều quá, làm nhanh lên đi!”

Trần Khiêm cạn lời. “Được được!”

Ông chủ không nói gì nữa, thoáng chốc đã đưa cho Trần Khiêm một ly trà sữa.

Trần Khiêm cầm, sau đó nhanh chóng đi về phía Khoa Phát thanh truyền hình.

Trong lớp của Tô Mộc Vũ.

Giờ phút này mọi người đang học, giáo viên nam đang thao thao bất tuyệt.

Bồng nhiên, cửa phòng học mở ra. Tất cả sinh viên đều nhìn ra cửa.

Thấy Trần Khiêm cầm trà sữa, tất cả mọi người ngơ ngác.

Dù sao dường như toàn trường đều biết anh là thằng nghèo không có tiền, sao lại đến Khoa Phát thanh làm gì?

“Mộc Vũ, cậu nhìn đi, là cậu ta

Tô Mộc Vũ đang viết bài, bị người ta lay mới sực tỉnh.

Ngẩng đầu vừa thấy người này, gương mặt xinh đẹp của cô ửng hồng.

“Bạn nam này, cậu đang làm gì vậy? Đến lớp chúng tôi làm gì?”

Giáo viên tháo mắt kính xuống. Lạnh giọng hỏi.

Trân Khiêm không quan tâm, đút một tay vào túi, bước đến trước mặt Tô Mộc Vũ.

“Wow!" Mọi người hét lên như sói tru. Thằng nghèo theo đuổi thiên nga? Mẹ nó, cảnh tượng hài hước như vậy bỗng dưng xuất hiện trước mặt

mình, tất cả mọi người cảm thấy không chân thật!

“Không... không cần trả, cậu về đi!”

Tô Mộc Vũ cũng không ngờ anh lại tới đột ngột như vậy, cô luống cuống tay chân, hơn nữa rất nhiều nam sinh cũng đã bắt đầu soi mói.

“Thật ra, tớ còn thiếu cậu hai món, không biết khi nào mới trả cho cậu được!”

Trần Khiêm nhìn cô, nghiêm túc nói.

“Hai món gì?” Tô Mộc Vũ ngại ngùng hỏi.

“Một lời hứa, một trái tim!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn