Thiên Mệnh Chí Tôn


“Chuyện gì đã xảy ra?”

Trần Khiêm vội hỏi.

“Là nhà họ Cổ và Cửu La Môn đã cưỡng ép chiếm đóng nhà họ Trần rồi giao cho nhà Tây Môn ở Thái Thành quản lý. Bọn họ cướp toàn bộ tài sản nhà họ Trần, tôi phản đối bọn họ nên cuối cùng bị bắt đến đây!”

Lý Chấn Quốc vừa khóc vừa nói.

“Hửm? Người này là ai? Lẽ nào là cậu Trần mà nhà họ Cổ đang tìm à?”

Mấy tên vệ sĩ bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, lúc này hai mắt như phát ra ánh sáng.

Hiện tại nhà họ Cổ đã lệnh cho nhà Tây Môn tra tấn người của nhà họ Trần để có thể khiến Trần Khiêm xuất hiện, rồi bắt anh.

Ha ha ha, giờ thì tốt rồi, người này lại còn tự động chạy đến cửa.

Đến lúc đó, mấy anh em bọn họ phát tài rồi.

“Nhà Tây Môn các người còn bắt ai nữa? Nhóm chú Hai Trần Bình An của tôi đâu?”

Quả nhiên nhà họ Trần thật sự xảy ra chuyện mà.

Hơn nữa còn không ngờ, nhà họ Gổ với Cửu La Vương lần theo mình đến tận đây.

Lúc này, Trần Khiêm không kìm được giận nhìn ba tên vệ sĩ canh giữ Lý Chấn Quốc.

“Ha ha ha hai”

Mấy tên vệ sĩ cười lớn.

“Tên ngốc này đang truy hỏi chúng ta đấy à?” “Đúng vậy, hơn nữa còn trưng ra bộ dạng tức giận?” Nhóm vệ sĩ khinh thường nói.

Trần Khiêm nhíu chặt mày.

Lúc này mới dứt khoác ra đòn, vỗ vào trán một trong ba tên này.

Bịch một tiếng.

Cảnh tượng trước mắt giống như một cái súng cối bắn đạn vào một quả dưa hấu, đầu của người này lập TỨC vỡ ra.

“AI”

Người xung quanh sợ hãi lập tức bỏ chạy.

Hai tên vệ sĩ còn lại trợn tròn mắt.

“Ôi đệch! Hắn mạnh quá, hóa ra chúng ta không phải đối thủ của người này!”

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau.

Vô cùng sợ hãi.

Chẳng trách nhà họ Cổ tốn nhiều sức lực như vậy để bắt hắn, thì ra hắn mạnh như vậy!

“Tôi hỏi các người lần cuối! Đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Khiêm lạnh lùng nói.

“Hừ, bọn tôi sẽ không nói, nếu bọn tôi nói rồi thì cậu sẽ lập tức giết bọn tôi, nhưng nếu bọn tôi không nói, vậy...

“Phụt!”

Bọn họ còn chưa dứt lời thì Trần Khiêm đã búng nhẹ †ay, đầu của hai người lập tức nổ tung!

“Chấn Quốc, để em chữa vết thương cho anh trước!” Thấy Lý Chấn Quốc đau đớn vật vã.

Bóng dáng Trần Khiêm lóe lên, sau đó đưa ông ấy vào một khu rừng.

Tất nhiên bây giờ Trần Khiêm trị thương hoàn toàn không giống trước đây nữa.

Lúc này, hai mắt Trần Khiêm khế nhắm lại.

Sau đó thì thấy mắt thần Thương Huyền dần dần xuất hiện trên trán anh.

Một luồng sáng màu vàng kim lập tức bao phủ cả người Lý Chấn Quốc.

Sau đó, vết thương trên người Lý Chấn Quốc lành lại với một tốc độ thần kì.

Sau khi luồng sáng màu vàng biến mất.

Lý Chấn Quốc cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể mình.

Ánh mắt nhìn Trần Khiêm đã không còn tôn kính, không còn nể sợ nữa mà là khó tin nhìn Trần Khiêm như nhìn ma quỷ.

“Cậu Trần... Cậu!?”

Lý Chấn Quốc không dám nói nữa, bởi vì ông ấy đã hoàn toàn khỏe rồi.

“Những việc này sau này từ từ nói, rốt cuộc nhà họ Trần đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Khiêm hỏi.

Lúc này, Lý Chấn Quốc mới kể hết đầu đuôi ngọn nguồn.

Hóa ra...

Năm ngày trước nhà họ Trần xảy ra chuyện.

Cửu La Môn với nhà họ Cổ tìm đến nhà bắt Trần Bình An, đồng thời còn bắt cô Phương Kiển Nám và những người khác, cướp lấy toàn bộ tài sản của nhà họ. Trần, Lý Chấn Quốc đối đầu với bọn họ nên bị bắt.

Nhà Tây Môn ở Thái Thành chính là con rối của bọn họ.

Bây giờ, người của nhà Tây Môn ở Cảng Đảo vô cùng hống hách.

Hành hạ tra tấn người của nhà họ Trần.

“Hơn nữa, sau khi cô Phương Kiển Nám, vợ chưa cưới của cậu bị cậu chủ của nhà Tây Môn sỉ nhục thì sau đó bị bán cho quán bar làm bồi rượu. Hiện tại, nghe nói nhà họ Gổ thiết lập rất nhiêu cơ quan ở nhà họ Trần, đợi cậu Trần tự mình sa vào lưới!”

Lý Chấn Quốc nói hết toàn bộ những gì mình biết...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn