Thiên Mệnh Chí Tôn


“Đại sư, cậu muốn đi lên sao?”

Ông lão hỏi.

“ừ"

“Đại sư thần thông quảng đại, nhưng Bàn Long Lĩnh này cũng có rất nhiều quy tắc. Nếu đại sư muốn ởi lên, chỉ bằng chờ thêm một chút, chuẩn bị tới số của nhà họ

Thẩm chúng tôi rồi, hay là đại sư lên cùng chúng tôi đi.”

Ông lão đề nghị.

Trần Khiêm nghĩ ngợi, như vậy cũng tốt, dù sao mình cũng muốn xem trình độ của đại sư Trần Khiêm này thế nào, đi với bọn họ thì cũng bớt được nhiều việc hơn đi một mình.

Lúc này mới gật đầu đồng ý. “Chào đại sư, tôi là Thẩm Thiên Canh!”

Trò chuyện đơn giản trên đường, Trần Khiêm với bốn người bọn họ cùng đi vào chùa Bàn Long. Đọc‎ 𝒕ruyệ𝓷‎ chuẩ𝓷‎ khô𝓷g‎ quả𝓷g‎ cáo‎ ﹙‎ 𝒕rum‎ 𝒕ruye𝓷.V𝓷‎ ﹚

Thảo nào náo nhiệt như vậy.

Hóa ra không lâu trước đây, đột nhiên có một đoạn video có thật lưu truyền trong giới thương mại, đó là video một ông lão ngự kiếm phi hành trong rừng và trên mặt nước.

Ngoài ra, ông lão nọ còn tự tay chữa bệnh cho một thương nhân giàu có.

Vì vậy nên tiếng lành đồn xa. Sau đó thu nhận vài đệ tử, rồi bắt đầu khởi nghiệp.

Vài hôm trước, ông lão tuyên bố muốn thu nhận thêm vài đệ tử.

Cho nên mới có cảnh tượng như bây giờ.

Đa số họ đều đến xin chỉ bảo, hơn nữa sẽ có ông lão đích thân đánh giá.

“Xuống núi đi, tư chất của cậu có hạn, IQ đáng lo ngại, không thể làm đệ tử của tôi được!”

Vừa mới bước vào, vừa hay thấy có người bị đuổi ra. Mặt mày chán nản.

Lúc này, đại sảnh của đạo quán cũng trở thành nơi để đánh giá.

Bên trong còn có rất nhiều con cháu trẻ tuổi của các gia tộc đang đợi để được đánh giá.

Ai nấy đều có vẻ mặt cung kính. “Phiêu Phiêu, cậu mới vào à! Mau sang bên này!”

Vừa vào, có vài chàng trai và cô gái trẻ tuổi chào hỏi Thẩm Phiêu Phiêu.

Mấy người bọn họ cũng tự nhiên đi qua bên này.

“Chào ông nội Thẩm!”

Bọn họ chào hỏi Thẩm Thiên Canh.

“Khó quá đi mất, Phiêu Phiêu, cậu biết không, đến bây giờ vẫn chưa có một ai bái sư thành công cả, điều kiện của thây Trần quá hà khắc!”

Mấy chàng trai cô gái không khỏi lo lắng, nói.

“Với lại Phiêu Phiêu, đây là ai vậy? Bạn trai cậu à?”

Có một cô gái hỏi. Rõ ràng bọn họ đều quen biết nhau.

“Nói gì vậy chứ, tất nhiên không phải, anh ta muốn đến thăm hỏi thầy Trần!”

Thẩm Phiêu Phiêu hơi xấu hổ nói.

“Không phải tôi đến thăm ông ta, chỉ đến xem thử thôi, tiện thể tìm đồ!”

Trần Khiêm thờ ơ nói. Vừa rồi anh đã quan sát vị được gọi là thầy Trần này.

Quả thực trong cơ thể ông ta có một chút chân khí đang dao động.

Nhưng lúc thì mạnh lúc thì yếu, hiện tượng này rất kì lạ, có hơi giống với những người của gia tộc bí pháp kia, không phải là kẻ tu chân thật sự.

“Hơn nữa ông ta thật sự có thể ngự kiếm phi hành được à?”

Trần Khiêm nghỉ ngờ tính chân thật của chuyện này, lúc này mới lẩm bẩm.

“Hửm? Om sòm gì đấy?”

Lúc này, cuộc nói chuyện vừa rồi của Thẩm Phiêu Phiêu đã gây ra tiếng động trong đại sảnh, thây Trần lạnh lùng nhìn qua phía bên này.

“Xin lỗi thầy Trần, là người này, anh ta nói anh ta rất nghỉ ngờ về thực lực của thầy!”

Thẩm Phiêu Phiêu đắc ý cười, chỉ Trần Khiêm.

Khiến cho Thẩm Thiên Canh ngớ ra.

“Phiêu Phiêu, con đang nói cái gì vậy hả?”

Thẩm Thiên Canh tức giận.

Nói trắng ra là, chỉ dựa vào biểu hiện vừa nãy của Trần Khiêm thôi thì đã cho người ta cảm giác, thực lực của anh vượt xa cả vị thầy Trần này.

Nhưng quả thực Phiêu Phiêu quá tùy hứng.

Thẩm Phiêu Phiêu lại không quan tâm nhiều như vậy.

Hừ, anh giỏi chứ gì? Nếu thật sự giỏi vậy thì đường. đường chính chính đấu xem, ở trước mặt vị cao thủ như: thầy Trần, xem anh có thể cố được bao nhiêu!

Cô ta thầm nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn