Thiên Mệnh Chí Tôn


*Ồ? Thế mà lại có người nghi ngờ tôi?”

Ánh mắt của vị thầy Trần này khựng lại, liếc nhìn về phía Trần Khiêm.

Đồng thời, tất cả người trong đại sảnh cũng kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.

Trong hoàn cảnh thế này mà dám nói lời như vậy, mọi người đều thấy đúng là anh muốn chết.

Trần Khiêm cười khổ một tiếng, việc đã đến nước. này thì mình cũng không cần phải xem nữa.

Anh quyết định thẳng thắn bày tỏ thái độ khá tốt của mình.

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thây Trân này, thứ gọi là thần thông của ông, chẳng qua cũng chỉ là một số mánh khóe tỉnh vi mà thôi, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì to tác!"

Trần Khiêm nói.

Ầm!

Lời này đã gây náo động ở hiện trường.

Lại có người dám nghỉ ngờ thầy như vậy sao?

Quả thực là người này muốn chết mà!

Mí mắt thầy Trần giật mạnh.

Ông ta không dám để mất thể diện trước mặt mọi người.

Hơn nữa, đang là lúc thu nhận đệ tử.

Lúc này, ông ta chậm rãi đứng lên.

“Mau nhìn xem, thầy Trần ra oai rồi

Thẩm Phiêu Phiêu ở bên cạnh thấy thế thì phấn khích.

Mặc dù người thanh niên này không hề bình thường, cũng mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng là người cùng lứa, cô ta có hơi không phục Trần Khiêm.

Đồng thời cũng để ông nội thấy, người mà ông kính trọng hoàn toàn không đáng để ông phải kính trọng.

Động tác của thầy Trần cũng khiến rất nhiều người nhìn chăm chú.

“Người này là ai vậy? Bị ngu à? Sao lại dám nghi ngờ thầy Trần?”

“Đúng đấy đúng đấy, thanh niên mà, không biết trời cao đất dày, cứ như vậy thì chết thế nào cũng không biết đấy!"

Vài ông già lớn tuổi ở đó cũng đứng lên quở mắng Trâần Khiêm xúc phạm thầy Trần.

Tóm lại toàn là tiếng chửi rủa.

“Người thanh niên, tôi đây sẽ không làm khó cậu, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, sau đó xuống núi đi!”

Thầy Trần híp mắt lại, lắc đầu nói.

“Thầy đúng là rộng lượng, nhưng phải cho tên nhóc này bài học chứ!”

Có người hét lên.

“Vừa rồi tôi nói đều là nói thật đấy, người trước đây ở đạo quán này mới là bậc thầy thật sự, còn ông, tôi nghi ngờ là ông ở đây còn xúc phạm đến hai chữ Bàn Long đấy!

Trần Khiêm nhàn nhạt nói.

“Láo xược, xem ra tôi đây không ra tay cho cậu một bài học thì cậu thật sự không biết trời cao đất dày là gì! Được, bây giờ cho dù cậu muốn đi cũng khó mà đi được, lão già tôi đây sẽ khiến cho cậu phải lăn xuống núi!”

Thầy Trần vô cùng tức giận.

Lúc này, ông ta đưa tay lên, trong tay xuất hiện một chiếc la bàn có khắc hình rồng vàng.

Sau đó thì thấy ông ta niệm pháp quyết. Niệm một sắc lệnh!

Cả đại sảnh đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Bàn ghế bắt đầu rung lắc dữ dội. Trời!

Khóe miệng của mấy ông già co giật, hai mắt đỏ lên vì kinh ngạc.

“Tên dốt đặc cán mai, xúc phạm đến thầy, còn không mau quỳ xuống!”

Mấy ông già sợ hãi nói.

Nhóm Thẩm Thiên Canh ở một bên cũng sợ hãi trước bản lĩnh của thầy Trần.

Đổ mồ hôi lạnh dùm Trần Khiêm.

Trần Khiêm thấy thế chỉ cười khổ lắc đầu:

“Sau đó thì sao hả thây Trần?”

Anh cười hỏi.

Trán của thây Trần túa mồ hôi.

Lúc này muốn làm mạnh tay hơn, nhưng ông ta dùng cả sức lực và mưu mẹo của mình thì tình hình xung quanh cũng chẳng mạnh lên bao nhiêu.

“Ông muốn thế này sao?”

Trần Khiêm lắc đầu.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn