Thiên Mệnh Chí Tôn


Thẩm Phiêu Phiêu thật sự sủa như chó.

Không ít người ở dưới chân núi nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Phiêu Phiêu đỏ mắt, thật sự sủa ba tiếng.

Điều này cũng làm Trần Khiêm rất bất ngờ. Anh vốn cho rằng Thẩm Phiêu Phiêu là một cô chủ

trọng sĩ nhưng không ngờ cô ta thật sự có thể hạ mình xuống.

Nói thật, hành động sỉ nhục này rất quá đáng, ngay cả bản thân Trần Khiêm cũng khó có thể hạ mình được. Cho nên anh mới dùng cách này để Thẩm Phiêu Phiêu rút lui.

“Tôi sủa xong rồi, anh có thể thực hiện lời hứa của mình, nhận tôi làm học trò của anh chứ?”

Thẩm Phiêu Phiêu lại đứng trước mặt Trân Khiêm. “Chuyện này...” Trần Khiêm hơi do dự.

Còn Thẩm Thiên Canh thì nín thở, đợi câu trả lời của Trần Khiêm.

“Được rồi!"

Trần Khiêm hơi khó khăn gật đầu.

“Phiêu Phiêu, còn không mau quỳ xuống dập đầu với thầy đi!”

Thẩm Thiên Canh kích động nói. Cháu gái mình thật sự trưởng thành rồi, lúc này nghe thấy đại sư Trần làm khó dễ, Thẩm Thiên Canh thật sự cảm thấy với tính cách của cháu gái mình, chắc chắn sẽ xúc phạm đại sư Trần.

Nhưng không ngờ cháu mình thật thông minh, đã làm được chuyện này.

Cứ thế này, cho dù đại sư Trần không muốn nhận cũng không được.

Hành động nhỏ này đã khiến nhà họ Thẩm kết giao với một vị như thế này.

Đây đúng là phúc lớn của nhà họ Thẩm. “Thưa thầy, mong thầy nhận của trò một lạy!”

Thẩm Phiêu Phiêu quỳ xuống, cung kính dập đầu, còn dâng trà thơm nữa.

Haizz, chẳng lẽ mình thật sự có chút duyên phận với cô nhóc này sao?

Trong lòng Trần Khiêm cười khổ.

Còn Lý Cẩu Đản thì đứng bên cạnh không dám nói gì.

Trần Khiêm hỏi ông ta chuyện của “bà cô” kia.

Ông ta liền giảng giải một lượt, Trần Khiêm nghe xong thì mỉm cười.

Hóa ra mấy tháng trước, ông ta từng lên núi, kết quả gặp phải quỷ, tất nhiên quỷ này chính là “bà cô”. Sau đó, bà cô này đã ra lệnh cho ông ta làm mấy chuyện này, chuyên tâm đợi một người tới.

Tất nhiên người đó chính là Trần Khiêm.

Còn “bà cô” đó thì Trần Khiêm không cần suy đoán cũng biết đó là Tiểu Trúc.

Chính là Tiểu Trúc mà sau khi thầy Quỷ đi, đã nói lại với mình rất nhiều lời căn dặn của ông ta.

Hóa ra cô bé vẫn không sao.

Nói xong, dưới sự chỉ dẫn của Lý Cẩu Đản, Trần 1! Khiêm đi vào một biệt uyển.

Trong biệt uyển, Trần Khiêm nhìn thấy Tiểu Trúc.

“Trần Khiêm, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy!”

Trong phòng, người máy Tiểu Trúc được chế tạo từ trúc đang nhìn chằm chằm Trần Khiêm.

“Lúc trước, ngọn lửa ở Bàn Long Lĩnh cháy rất lớn, anh còn tưởng em xảy ra chuyện rồi!”

- Trần Khiêm nhớ tới cảnh tượng bị Vân Tinh đuổi theo tối hôm đó.

“Đúng vậy, lúc đó em đã bị cháy thành tro rồi. Ha ha, nhưng em là con rối, không có yêu cầu gì với cơ thể, bởi vì ý thức của em vẫn có thể tồn tại sau khoảng thời gian khôi phục lại.”

Tiểu Trúc giải thích.

“Tài nghệ của thầy Quỷ thật điêu luyện, đã chế tạo ra em, có phải ông ấy cũng sớm tính ra anh vẫn quay lại đây đúng không?”

Trần Khiêm hỏi.

“Đúng vậy, ông ấy dặn em ở lại đây đợi anh, sau đó cùng đi tìm ông ấy, nói một cách chính xác là đi cứu ông ấy"

Tiểu Trúc nói.

“Cứu ông ấy?”

“Vâng, thầy Quỷ đã tính ra mình sẽ có một trận đại kiếp nạn, còn chuyện Vân Tỉnh tìm tới cửa chỉ là bắt đầu của trận đại kiếp này, còn kiếp nạn thật sự thì có lẽ bây giờ đã bắt đầu rồi. Ông ấy nói, cuối cùng ông ấy có thể sống hay chết, thì quyền quyết định nằm trong tay anh.”

Tiểu Trúc nói.

“Được rồi, vậy em có biết thầy Quỷ đang ở đâu không? Nếu anh có thể giúp được gì thì tốt quá! Lần này anh tới đây cũng là có chuyện quan trọng muốn thỉnh cầu thầy Quỷ!”

Trần Khiêm giải thích.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn