Thiên Mệnh Chí Tôn


“Em chỉ biết bây giờ thầy Quỷ đang ở tỉnh Ký Châu, nếu muốn đi tìm thì phải đi tới đó! Nơi đó là quê nhà của thầy Quỷ, ông ấy nói, phúc tới rồi phúc đi! Cho nên ông rÌ. ấy muốn hứng chịu kiếp nạn ở đó, nếu lúc đó em nói cho anh biết vị trí của ông ấy, chỉ sợ sự xuất hiện của anh sẽ phá vỡ số mệnh!”

Tiểu Trúc giải thích.

“Được, vậy chuyện này đừng chậm trễ nữa, chúng ta mau xuất phát thôi tới Ký Châu thôi!”

Trần Khiêm gật đầu.

Bây giờ anh vẫn chưa rõ tung tích gia đình mình. Thân phận ông nội thì khó mà phân biệt.

Chị Tử Yên cũng mất tích.

Chứ đừng nói là đi tới Giới Vực tìm kiếm tung tích của Mộc Vũ.

Cho nên bây giờ nhân lúc chú Hai có thể giúp mình giải quyết rất nhiều nỗi lo ở phía sau.

Trần Khiêm phải nắm bắt thời gian đi tìm thầy Quỷ,

bây giờ chỉ có ông ta mới có thể giúp mình hóa giải những bí ẩn này.

“Vậy em cũng đi cùng anh sao?”

Trần Khiêm hỏi.

“Tất nhiên rồi! Chỉ khi nào em giúp anh tìm thấy thầy Quỷ, thì sứ mệnh của em mới hoàn thành! Vì để thuận tiện mang theo, trong người em có cất một viên ngọc trai, anh có thể bỏ em vào trong một túi vải bố tinh xẻo, rồi mang em đi như một món đồ trang sức.”

Tiểu Trúc nói.

Trần Khiêm đáp: “Được!”

“Thầy Trần, thầy muốn đi Ký Châu sao?”

Lúc Trần Khiêm nói ra suy nghĩ này, rõ ràng Thẩm Thiên Canh rất bất ngờ.

“Ừm, sao thế?”

“Ha ha, thầy Trân, nhà họ Thẩm chúng tôi tới từ Ký Châu, nếu thầy không chê bai, nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ chu cấp chỗ ở cho thầy.”

Thẩm Thiên Canh mừng rỡ nói.

Nếu thật sự là vậy, mối quan hệ giữa mình và thầy Trần sẽ ngày càng chặt chẽ hơn. Đây chính là phúc của nhà họ Thẩm.

“Thầy à, thầy cứ nhà tụi em đi ạ, như vậy cũng tiện cho việc Phiêu Phiêu hiếu kính thầy.”

Thẩm Phiêu Phiêu cũng thành khẩn nói.

Bàn Long Lĩnh là đạo quán của thầy Quỷ, xem ra Thẩm Thiên Canh đến từ Ký Châu, cho nên không hề biết gì về tung tích của thầy Quỷ.

Vậy cũng được, dù gì mình tới đó rồi cũng phải tạm thời ổn định, rồi mới đi tìm tung tích của thầy Quỷ được.

Nhà họ Thẩm này cũng xem như là gia tộc thổ địa nơi đó, có bọn họ ở đó rồi, mình cũng có thể tiết kiệm nhiều công sức.

Bây giờ chị Tử Yên thì chưa rõ tung tích, gia đình mình thì mất tích, mình cũng rất sốt ruột muốn đi gặp thầy Quỷ.

“Được! Vậy cứ sắp xếp như thế đi!”

Trần Khiêm gật đầu.

Nhưng trong lúc anh nhìn thấy Thẩm Thiên Canh đang định nói gì đó.

Thì thấy Thẩm Thiên Canh vì quá kích động, mà khí huyết đột ngột dâng trào, phun thẳng ra một ngụm máu, rồi nằm trên mặt đất, cả người co giật. “Hả? Ông nội!” Thẩm Phiêu Phiêu lo lắng hô lên.

Người đàn ông trung niên vội vàng tìm thuốc trong túi áo.

“Thầy à, ông nội em bị sao vậy?”

Thẩm Phiêu Phiêu nhìn về phía Trần Khiêm cầu cứu.

“Ông ấy từng bị nội thương, tổn thương đến ngũ †ạng, không thể kích động được, lúc nãy khí huyết ông ấy. dâng trào, cho nên ngũ tạng bị phá vỡ.”

Trần Khiêm lạnh nhạt nói.

Thật ra anh đã sớm phát hiện ra vấn đề này rồi, lúc nấy Trần Khiêm tính xong việc thì sẽ hỏi ông ta xem, tại sao ông ta lại bị nội thương nghiêm trọng như vậy?

Ai ngờ câu trả lời của anh lại làm ông ta kích động đến mức phát bệnh như vậy.

“Thầy Trần thật thông minh, quả thật lão từng bị nội thương rất nghiêm trọng.”

Thẩm Thiên Canh phun ra ngụm máu rồi nói.

Trần Khiêm giơ một ngón tay lên, phong bế mấy huyệt đạo của Thẩm Thiên Canh.

Nói cũng kỳ lạ, Thẩm Thiên Canh cảm thấy cảm giác giày xéo trong người đã tan biến trong nháy mắt.

“Thầy Trần...”

Ông ta vô cùng ngạc nhiên, nhìn Trần Khiêm với ánh mắt mang theo sự kính nể, không thể diễn tả bằng lời.

Không ngờ thầy Trần còn trẻ như vậy đã có tu vi đạo hạnh như vậy...

“Vất thương của ông là bị chân khí làm cho chấn thương, loại chân khí này không giống như nội kình, cũng không giống bí pháp, mà là chân khí thật sự, trên đời này có rất ít người có chân khí, ông đã gặp ai vậy?”

Trần Khiêm nhíu mày hỏi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn