Thiên Mệnh Chí Tôn


Đoạn Phong nghe xong liền gật đầu: "Sư phụ, con đã hiểu ý của người, chuyện kế tiếp con biết phải làm thế nào rồi!"

Anh ta cười lạnh, đã tính toán đâu vào đấy trong lòng cả rồi.

Tất nhiên là vậy rồi, Trần Khiêm ra giá cao như vậy.

Rất nhiều người không dám tiếp tục đưa giá cạnh tranh nữa.

Mà đám fans cuồng của Đoạn Phong lúc này cũng rất ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm, bọn họ không ngờ rằng kẻ có vẻ ngoài tầm thường này lại có giá trị con người cao như vậy.

Thậm chí mấy cô bắt đầu nháy mắt đưa tình với Trần Khiêm, liên tục ngấm ngầm ra hiệu mong Trần Khiêm để ý đến chỗ họ một xíu.

Thế nhưng sao bọn họ có thể lọt vào mắt Trần Khiêm được chứ.

Trần Khiêm dùng nhiều tiền như vậy để giành được cây phất trần này.

Đương nhiên anh tự có kế hoạch trong đầu. Mặc dù chút tiền ấy không đáng là gì với Trần Khiêm, nhưng anh cũng không phải hạng thích tùy tiện phung phí.

Làm như vậy chủ yếu là để bên tổ chức nợ anh một ân tình, dù sao anh vẫn còn muốn hỏi thăm nguồn gốc của cây phất trần.

Đúng như dự đoán, khi Trần Khiêm đưa ra yêu cầu nhân viên phục vụ liền vô cùng cung kính mời quản lí của họ ra ngoài.

Người quản lí họ Vương là một người đàn ông trung niên mập mạp,

Rất cảm ơn sự ủng hộ của cậu Trần, cậu đã trở thành người có mức chỉ tiêu đứng đầu trong hội đấu giá lần này của chúng tôi! Đây là danh thiếp của tôi!

Quản lí Vương kính cẩn nói.

“Quản lí Vương, tôi muốn hỏi ông một chút về nguồn gốc của cây phất trần này!"

Trần Khiêm cũng không lòng vòng thêm mà hỏi trực tiếp luôn.

Cái này... cậu Trần, cậu cũng biết đấy, trong tình huống không được đối phương cho phép, chúng tôi không thể nào tiết lộ thông tin của đối tác kí gửi vật phẩm được!

Quản lí Vương cười hì hì nói.

Nhưng mà, lần này cậu Trần đã tiêu ở chỗ tôi nhiều như vậy, tôi có thể tiết lộ một ít tin nội bộ!

Đúng lúc ông ta đang muốn nói ra.

Một chàng trai bước tới chỗ của quản lí Vương.

Đầu tiên anh ta lườm đám người Thẩm Thiên Canh một cái, sau đó ghé tai nói nhỏ với quản lí Vương một câu.

Quản lí Vương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng gật đầu.

Tôi hiểu tôi hiểu! Sau đó chàng trai kia liền rời đi. Thế nào, có thể nói chưa?

Thẩm Thiên Canh liếc nhìn theo bóng chàng trai vừa rồi một cái, sau đó ông ta nhìn về phía quản lí Vương hỏi.

Điều này là đương nhiên rồi, chỉ là giờ chưa vội nhắc đến nó. Cậu Trần, giám đốc Thẩm, thật ra tôi có một người bạn cũng vừa ý cây phất trần ngày hôm nay, hơn nữa còn là vô cũng muốn sở hữu nó. Ha ha, hiện tại cậu †a đã đặt chỗ ở khách sạn rồi, chỉ bằng tôi đứng ra làm người trung gian, hai bên gặp mặt nói chuyện, không chừng lại hoàn thành được một mối làm ăn lớn thì sao!

Quản lí Vương bỗng nhiên thay đổi thái độ và cả cách nói chuyện với Trần Khiêm.

Trân Khiêm cũng hiểu rõ ý ông ta muốn nói.

E rằng chuyện này có liên quan trực tiếp với tên cậu Đoạn kia.

Hoặc có thể nói rằng, có liên quan đến người tu chân kia.

Sợ rằng mình không thể lấy cây phất trần này đi một cách dễ dàng thế này rồi.

Đặt mình và cậu Đoạn kia lên bàn cân, hiển nhiên quản lí Vương này sẽ thấy cậu Đoạn kia quan trọng hơn nhiều.

Thầy Trần, nên làm gì bây giờ?

Thẩm Thiên Canh nhỏ giọng hỏi.

Người ta đã có lời mời lí nào ta lại không đi cho được? Chúng ta theo quản lí Vương đi gặp người bạn này đi, nói không chừng, chúng ta dùng giá một tỷ mua vật này, sau lại có cơ hội tăng lên mấy lần thì sao?

Trân Khiêm cười nhạt.

Thẩm Thiên Canh không rõ nguyên cớ, thế nhưng thầy Trần Khiêm đã nói đến vậy rồi, ông ta cũng không tiện nói thêm gì.

Chỉ có thể nghe theo.

Ông ta không kịp nhìn thấy, lúc quản lí Vương xoay người, trên mặt ông ta xẹt qua một nụ cười khinh bỉ.

Tại tầng cao nhất, khách sạn Ký Châu.

Toàn bộ khách sạn đã được bao hết, không còn một người.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn