Thiên Mệnh Chí Tôn


Cậu Đoạn nở nụ cười, quản lí Vương cũng cười.

Ngay cả tên phục vụ mang thức ăn lên cũng chỉ lạnh lùng nhìn hết thảy diễn ra trong căn phòng này.

Bởi vì ai mà bị ma vương họ Đoạn nhắm vào thật không khác gì bị ác ma lựa chọn.

Kết cục đều sẽ vô cùng tàn khốc.

Cậu Đoạn không nói đùa chứ? Mười tệ

Trần Khiêm thật sự không hiểu nổi, tên họ Đoạn này lấy đâu ra sự tự tin và dũng khí này? Hay là nhờ có người †u chân mặc áo đen đứng cạnh anh ta kia?

Đúng thế, chỉ mười tệ!

Cậu Đoạn xác nhận thêm lần nữa.

Được thôi, tôi đồng ý, thế nhưng tôi vẫn còn một điều kiện nữa!

Trần Khiêm cười nói.

Điều kiện gì?

Đó chính là, nếu cậu chịu dùng tính mạng của cả dòng họ mình để đổi, vậy tôi có thể bán phất trân cho. cậu với giá mười tệ. Tôi nghĩ đối với cậu Đoạn thì cách mua bán này vô cùng thích hợp đấy!

Trần Khiêm nói.

Ha ha, được lắm, nói thật, sư phụ nói anh không phải kẻ tâm thường tôi thật sự không tin nổi đó, không ngờ thật đúng là vậy! Bởi vậy nên tôi mới nể mặt anh vài phần, thế nhưng anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là cho anh thấy chút máu trước đất.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Sau khi nói xong, cậu Đoạn buông chén trà trong tay. Bùm!

Người mặc áo đen kia đột nhiên biến thành một cột sương đen, biến mất.

Màn sương xoay nhanh một vòng trên không, sau đó lao đến bên cạnh Thẩm Phiêu Phiêu.

Khi lão ta hiện ra lại, đôi tay đã bóp chặt cổ Thẩm Phiêu Phiêu.

Mà trong toàn bộ quá trình đó, Trần Khiêm không hề nhúc nhích một chút nào.

Ông nội, thầy, cứu con!

Thẩm Phiêu Phiêu vô cùng sợ hãi.

Ha ha hai

Cậu Đoạn đứng dậy vỗ tay, anh ta cười thật to, đồng thời dùng ánh mắt tràn ngập bỡn cợt nhìn về phía Trần Khiêm: "Thế nào người anh em Trần Khiêm? Đã thấy sự uy phong của thầy tôi chưa? Nếu không phải tôi chưa muốn giết anh thì người bị bóp cổ sẽ là anh đấy. Dĩ nhiên, chỉ cần tôi muốn, tính mạng của anh lúc nào cũng nằm trong tay tôi!"

Đây là sự chênh lệch, những kẻ như mấy người không thể nào san bằng được sự chênh lệch này, cho nên để cây phất trần lại rồi cút đi! Bởi vì các người chỉ là một con kiến hôi trong mắt người tu chân đích thật thôi!

Cậu Đoạn lắc đầu nói.

Đúng đấy, đám người không biết xấu hổ, tưởng mình có tiền là rất giỏi rồi à? Biết điều thì cầm mười tệ sau đó nộp cây phất trần ra rồi phắn nhanh lên! Bằng không các người đều phải chết ở Ký Châu!

Tên quản lí Vương cũng hùa theo nhục mạ.

Trong mắt ông ta, cậu Đoạn là vua.

Người tu chân? Tôi hiểu rồi, cậu Đoạn hống hách ngang ngược như vậy là nhờ người tu chân này, đúng không? Nhưng liệu cậu Đoạn có từng nghĩ, nếu người tu chân mà cậu dựa dẫm lại không hề mạnh như cậu tưởng thì sao?

Trần Khiêm cười hỏi.

Ha ha ha, anh nói cái gì? Không hề mạnh như tôi tưởng tượng?

Đoạn Phong ôm bụng cười to.

Đúng vậy, không hề mạnh như cậu tưởng. Hơn nữa giống như lời cậu nói, không những không mạnh mà còn nhỏ bé như con ong cái kiến!

Trân Khiêm nhẹ gật đầu.

Được rồi Trần Khiêm! Đừng ở đó mà diễn kịch nữa, cậu định dùng cách này để hù dọa cậu Đoạn hay sao? Đúng là kẻ ngốc nói chuyện viển vông! Mà lâu vậy rồi không gặp, tôi thấy tu vi của cậu tăng lên đấy, nhưng chỉ số thông minh của cậu không hề tăng lên, ngược lại còn giảm xuống, vẫn ngu xuẩn như xưa vậy!

Mà lúc này, người mặc áo đen kia cuối cùng cũng cười nhạt lên tiếng:

Bởi vì người khác không biết lá bài tẩy của cậu, mà tôi lại biết rõ rành rành, cho nên cậu không cần đóng kịch nữa, thứ đợi cậu chỉ có cái chết mà thôi!

Người mặc áo đen vừa bóp chặt cổ của Thẩm Phiêu Phiêu vừa nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn