Thiên Mệnh Chí Tôn


Xem ra đúng là ông đã gặp được kì ngộ thật, thế nhưng tại sao lại lấy danh xưng là Tu sĩ Âm Dương?

Trần Khiêm nghỉ hoặc hỏi.

Điều đó dựa vào đặc điểm của một người mà được ban tặng. Trần Khiêm, có phải cậu vẫn luôn nghĩ rằng mình rất giỏi? Mình là thiên hạ vô địch hay không?

Âm Dương hỏi. Tôi chưa từng có suy nghĩ như vậy! Trần Khiêm lắc đầu.

Đừng có giả vờ giả vịt nữa, tôi thừa nhận cậu khi trước vô cùng mạnh, hơn lại cực kỳ có thiên phú. Thế nhưng thứ khi trước chúng ta thấy, chẳng qua mới chỉ là một góc nhỏ của thế giới rộng lớn bao la này mà thôi!

Trật tự thật sự trên thế giới thật ra được người tu chân nắm trong tay. Bọn họ có được năng lực mà không gì sánh bằng, bọn họ nắm giữ thế giới, hâu như mỗi một quốc gia đều có một người tu chân để bảo vệ!

Đương nhiên, tuy tôi đã đứng trên đỉnh thế giới, trở thành Tu sĩ Âm Dương, trở thành một phần tử trong số họ, thế nhưng tôi cũng hiểu rõ được chênh lệch của mình với họ. Bởi vì tôi mới chỉ là tu sĩ Âm Dương nhất phẩm, khoảng cách với tới tu sĩ cửu phẩm xa như trời với đất vậy! Càng không nhắc đến những đại năng có năng lực mạnh nhất trong vạn vật với danh xưng Luân Vương kia!

Âm Dương thu lại nét cười nhạo trên khuôn mặt, khi nhắc đến danh xưng Luân Vương kia, nét mặt ông ta tràn đầy sùng kính.

Trên tu sĩ cửu phẩm là Luân Vương sao? Những danh xưng này được ai ban cho?

Trân Khiêm khó hiểu.

Ha ha, chuyện danh xưng được ai ban cậu không cần xía vào. Tôi nói với cậu những điều này, nói trắng ra là bởi vì hết thảy những điều này xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, tới giờ tôi vẫn không thể chia sẻ niềm vui sướng này với kẻ khác. Cũng không thể nói với đồ đệ của tôi, nếu nói với nó những thứ này nó cũng chỉ biết kinh ngạc và thán phục thôi!

Ha ha ha, thế nhưng cậu lại không giống vậy. Trần Khiêm, nói thật, cậu là một chàng trai tốt, có phẩm chất, tu vi thiên phú càng khiến người ta ngạc nhiên, thâm tâm tôi thật lòng vô cùng yêu quý cậu. Nhưng hết cách rồi, có vài người trời sinh tính tình độc ác, tôi cũng vậy đó, hơn nữa đối đầu lâu như vậy, cậu đã từng một lần đánh chết tôi, cậu chính là kẻ thù của tôi!

Cho nên kể lại những trải nghiệm lạ thường của mình với cậu, tôi cảm thấy sảng khoái đến phát nghiện. Một năm trước tôi vẫn là kẻ thua cuộc dưới tay cậu, ha ha ha, một năm sau ngày hôm nay, chênh lệch giữa hai chúng ta đã như sông sâu biển rộng, không thể vượt qual

Những lời này tôi đã nhịn một năm ròng, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra rồi!

Âm Dương cười to.

Trước hết ông đừng cười vội, tôi còn có chu chưa hỏi xong. Âm Dương, ông đã mạnh như vậy rồi vì sao còn phải đi theo phục tùng một tên con ông cháu cha như này?

Nghe xong lời của Âm Dương, mọi người cứ tưởng Trần Khiêm sẽ hoảng hốt lo sợ, dù sao đây cũng là một kẻ thù với mối hận sâu nặng.

Dù không sợ hãi đi nữa, tối thiểu cũng phải biểu hiện một chút hoảng hốt chứ?

Nhưng thật không ngờ, vậy mà Trần Khiêm còn có thể ngồi đó vắt chân chữ ngũ, bình tĩnh hệt như cấp trên đang nghe cấp dưới báo cáo công tác.

Đậu mòe.

Trên mặt Âm Dương bừng bừng lửa giận, ông ta vô cùng bất mãn với thái độ của Trần Khiêm.

Ông ta lập tức cười lạnh nói: "Trần Khiêm, tính cách của cậu đúng là đã chín chắn hơn nhiều, nói thật thì một năm này, người có thể bình tĩnh đến vậy mà đứng trước

Được rồi, mau trả lời câu hỏi của tôi đi!

Trần Khiêm giơ tay lên cắt đứt chuỗi lải nhải của Âm Dương.

Hừ, thằng nhóc. Cậu nhiều lần tỏ ra bất kính với tôi rồi đấy! Xem ra cậu đúng là thân lừa ưa nặng. Được thôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy cái gì là tu sĩ thiên địa chân chính! Thứ ếch ngồi đáy giếng! Nộp mạng đi!

Sau đó, Âm Dương vứt Thẩm Phiêu Phiêu trong tay đi.

Ông ta dùng tay bấm ra một kiếm quyết.

Nhắm thẳng vào Trần Khiêm!

Vù.

Không gian trong phòng như rung lên, như vặn vẹo. Rầm rầm!

Bàn ghế chung quanh bị áp lực đẩy văng ra xa. Chén rượu rơi vãi đầy đất.

Cửa sổ bằng kính đều vỡ vụn.

Ông ta dựng thẳng ngón tay, một đạo kiếm quang tím đen lao thẳng về phía Trần Khiêm.

Thật mạnh! Kinh khủng!

Khóe miệng Thẩm Thiên Canh co quắp, toàn thân run rẩy.

Nhưng mà, ngay khi mũi kiếm quang ấy sắp đâm trúng Trần Khiêm.

Đột nhiên, đạo kiếm quang này biến mất không để lại một dấu vết gì ngay trước mặt Trần Khiêm.

Hả? Sao có thể như vậy?

Âm Dương khó tin thốt lên, ông ta nhìn lại ngón tay vừa xuất kiếm của mình.

Kiếm này tên là Trảm Hồn, chỉ mới nghe tên đã đoán được uy lực của nó. Ông ta đã luyện tới mức vô cùng nhuần huyễn, trước nay chưa từng thất bại.

Muốn biết vì sao không?

Trần Khiêm lạnh nhạt nói.

Vi... vì sao?

Âm Dương nhíu mày, đột nhiên ông ta cảm thấy chàng trai đang đứng trước mặt mình đây hình như không hề đơn giản, bởi vì cậu ta quá bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn