Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc này, cô gái dịu dàng đứng giữa kia đang định nhặt đĩa gắn dây diều lên, vô tình vấp phải một hố đất dưới chân mình, cơ thể lảo đảo. như sắp ngã sấp xuống. Cô gái nghiêng người ngả tới phía trước.

Trân Khiêm lập tức vươn tay, đỡ lưng nâng cô gái đứng dậy.

Ôi trời, tên kia, anh định làm cái gì đấy, dám sàm sỡ Tuyết Nhi nhà chúng tôi à?

Ba cô gái còn lại lửa giận đã bốc phừng phừng.

Giờ lại thấy Trần Khiêm làm trò lưu manh trước mặt bao người lại càng bực bội.

Không phải đâu Tú Tú.

Cô gái tên Tuyết Tuyết định ngăn mấy cô bạn của mình lại.

Nhưng bạn cô thấy Trần Khiêm quá đáng như vậy, lí nào lại chịu tha cho anh.

Cậu đứng sợ Tuyết Nhi, bọn mình đều ở đây. Bây giờ tớ lập tức gọi một cú điện thoại, đảm bảo tên khốn này không có quả ngon mà ăn đâu!

Mấy cô gái đều căm tức muốn xử Trần Khiêm.

Không phải mà, vừa nấy tớ suýt thì ngã, may có anh trai này đỡ mới không sao!

Tuyết Nhi vội mở miệng giải thích.

Hả?

Đám chị em đều ngẩn ra.

Ánh mắt các cô nhìn Trần Khiêm cũng dịu lại ít nhiều.

Đặc biệt là Tuyết Tuyết, cô ta nhìn Trần Khiêm, gương mặt xinh đẹp bất giác đỏ ửng.

Hừ, nhưng anh ta đã đốt mất diều của chúng ta rồi, cũng nên xin lỗi một câu chứ!

Mấy cô gái nói.

Đúng vậy, tôi rất xin lỗi!

Trần Khiêm không khỏi cười khổ. Xin lỗi không là xong rồi hả?

Cô gái Tú Tú kia khoanh tay nói.

Tuyết Nhi giật giật tay của Tú Tú: "Cậu làm gì thế hả Tú Tú?”

Thế này đi, diều của bọn tôi đắt lắm đấy, anh biết chất liệu làm ra nó là gì không? Giá trị hơn một nghìn tệ đấy. Tôi thấy quần áo anh mặc cũng tầm thường, nếu đòi anh đền theo giá gốc nghe chừng làm khó anh quá! Vậy nể anh vừa giúp Tuyết Tuyết, chỉ mời chúng tôi mỗi người một cốc trà sữa đi! Sao nào?

Tú Tú nói.

Mấy cô gái còn lại đều gật gù đồng ý. Chuyện nhỏ mà thôi!

Trần Khiêm mỉm cười.

Một lát sau, trong tay bốn cô gái đều cầm một cốc trà sữa.

À, anh tên là gì vậy? Sinh viên khoa nào?

Trước khi đi, Tú Tú còn không quên hỏi thêm một câu.

Tôi là Trần Khiêm!

Trần Khiêm cũng không có gì giấu giếm.

Được, tôi nhớ rồi, hơn nữa tôi nói cho anh biết một cốc trà sữa chưa hết nợ đâu, lần tới gặp lại tôi vẫn muốn uống đấy!

Sau đó Tú Tú vội kéo nhóm chị em của mình đi mất.

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, đồng thời Trân Khiêm cũng không xem đây là chuyện khó khăn gì, chỉ cảm thấy mấy cô nhóc sinh viên này thật thú vị.

Nhớ ra hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, Trần Khiêm vội vàng lao đến khoa Quản lí kinh tế.

Một góc khác.

Mấy cô gái đi rồi, thế nhưng cô nàng Tuyết Nhi kia cứ một lát lại quay đầu liếc nhìn bóng lưng của Trần Khiêm, đến tận khi bóng anh biến mất không thấy mới thôi.

Tuyết Nhi!

Tú Tú bỗng nhiên rống một tiếng thật to.

Khiến Tuyết tuyết giật mình:

Á, sao vậy?

Hứ, tớ thấy cậu không được bình thường đấy nhá, sao mà cậu cứ nhìn chàng trai kia thì cả người lại lạ lạ thế nhỉ? Trước đây tính tình cậu phóng khoáng hoạt bát, thế mà gặp anh ta chỉ biết đỏ mặt không nói được câu nào. Đặc biệt là hiện giờ còn thỉnh thoảng liếc trộm người ta. Lẽ nào anh ta mới ôm cậu một cái cậu đã có cảm giác gì gì đó với người ta rồi à? Không phải chứ?

Nhóm Tú Tú khó tin hỏi.

Không phải không phải, thật ra tớ cũng không biết sao mà vừa nhìn thấy anh ấy, thì tớ...tớ...

Tuyết Tuyết ấp a ấp úng không biết nên nói như thế nào.

Tớ cái gì mà tớ? Nhanh lên nói xem nào Tuyết Tuyết!

Nhóm mấy cô Tú Tú sốt ruột giục.

Trời ạ tớ cũng không biết phải nói sao nữa, phải rồi Tú Tú, cậu còn nhớ ông thầy coi bói chúng ta gặp nửa năm trước kia không?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn