Thiên Mệnh Chí Tôn


Chính là cậu ta đấy, sinh viên cùng trường chúng ta, một thằng nghèo rớt mùng tơi!

Cố Phán chỉ Tiêu Ngôn nói.

Mà Tiêu Ngôn lại đỏ bừng mặt cúi thấp đầu.

ôi trời, tôi không ngờ đấy, Thẩm Phiêu Phiêu cô đã lụn bại đến mức sao? Dẫn theo hai kẻ thấp hèn đến nơi cao cấp như thế này thăm quan sao? Cô nói xem cô dẫn theo họ tới đâu không được chứ, ví dụ như công viên hay khu vui chơi gì đó, không thích thì mất thêm tí tiền đi

Disney cùng được, dù sao cũng tốt hơn tới nơi này mà. Cô nhìn xem hai kẻ này ăn mặc giẻ rách gì đây?

Nhóm người Lý Kiều Kiều đều che miệng lại cười.

Về chuyện Trần Khiêm có đúng là kẻ nghèo hay không, bọn họ không thèm hỏi, nhưng trông bề ngoài thì cũng không giống người giàu.

Nên cũng không nề hà gì mà không cười nhạo.

Lý Kiều Kiều, chị có thể khinh thường tôi nhưng chị không được phép khinh thường sư phụ của tôi!

Thẩm Phiêu Phiêu cả giận nói.

Cái gì cái gì? Sư phụ?

Lần này mấy người Lý Kiều Kiều cười càng lớn tiếng hơn.

À đúng, nghe mẹ tôi nói ông nội cô hiện giờ không š gắng làm ăn mà cả ngày cứ dẫn cô đi tìm nơi nổi tiếng học võ nghệ, ha ha ha, kẻ này không phải là thầy giỏi mời tới dạy cô đấy chứ?

Lý Kiều Kiều che miệng, cô ta sắp không nhịn cười được nữa rồi.

Chà, nói vậy thì cậu chàng trông gầy nhom này cũng có tài thật đấy.

Lúc này, một người đàn ông vô cùng lực lưỡng cường tráng, cả người cuồn cuộn cơ bắp từ sau lưng Lý Kiều Kiều bước ra trước.

Hiển nhiên thường ngày anh ta rất chăm tập thể hình.

Để anh bạn chê cười rồi, tôi là tổng giám đốc của câu lạc bộ Thượng Võ, quán quân ba năm liên tiếp cuộc thi Vật lộn tỉnh Ký Châu. Ha ha, nói vậy chúng ta cũng coi là người cùng ngành, bắt tay cái đi!

Người đàn ông này nói xong liền xoay xoay cổ mình phát ra tiếng kêu răng rắc.

Tiêu Ngôn sợ tái cả mặt.

Cậu ta chỉ muốn khuyên anh Trần Khiêm mau chóng rời khỏi đây thôi.

Thật ra không phải cậu ta quá mức khiếp đảm, mà tên này không có ý tốt, cậu ta không có khả năng dây. dưa với họ, thậm chí còn quên mất sự thật cậu ta con nhiều tiền hơn cả bọn họ.

Hì hì hì!

Mấy cô gái nhìn mọi chuyện xảy ra đều nở nụ cười. Đại Bưu lúc nào cũng vậy, bắt tay một cái thôi là chắc chắn cái tên trước mặt này khóc ra tiếng Mán, đến lúc đó làm người ta mất hết mặt mũi, dù sao đây cũng là "thầy giỏi" cơ mài

Mà Trần Khiêm chỉ cười nhẹ, không trả lời anh ta.

Sao nào cậu em? Bắt tay thôi mà cũng sợ hả? Ha hat

Đại Bưu cười nhạo nói.

Vậy đi người anh em, nói thật nhé, chỗ để xe này bọn anh chọn rồi, cậu có tin chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại thôi thì chiếc xe này của các cậu sẽ trở thành đống sắt vụn luôn không? Thế này đi, chúng ta bắt tay kết bạn, chỉ cần là bạn rồi thì chắc chắn tôi sẽ để cậu đỗ xe ở đây, còn bọn tôi đổi chỗ khác, ok?

Đại Bưu còn lo Trân Khiêm sợ không dám bắt tay.

Thế nên ra điều kiện.

Xem ra nếu tôi không bắt tay thì gặp phiền phức mất.

Trân Khiêm trông rất vô hại cười cười. Xí!

“Chắc thằng đần này còn không nhận ra Đại Bưu đang bốn hắn nhỉ?”

Mấy cô gái đứng phía sau thầm thì cười nói. Được thôi!

Trân Khiêm gật đầu.

Sau đó, hai người bắt tay nhau.

Nhóm người của Lý Kiều Kiều theo bản năng lui về sau một bước đồng thời bịt tai lại.

Bởi chỉ một lát nữa thì thăng đần này sẽ bị Đại Bưu bóp tay đau đến nỗi kêu như lợn bị chọc tiết, quá tàn nhẫn.

Bọn họ đều là những cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, sao. có thể nghe âm thanh bạo lực như vậy được?

Chỉ là không ngờ không hề có tiếng kêu thảm nào, mà lại thấy mặt Đại Bưu dần dần đỏ chót.

Anh ta cố gắng siết chặt tay.

Mà Trần Khiêm vẫn giữ nguyên nét cười như trước.

Mẹ kiếp!

Đại Bưu đỏ mặt, trợn to hai mắt, anh ta đã dùng hết toàn lực, nhưng bàn tay này như một khối thép, có bóp. thế nào cũng không làm gì được.

Anh phải thêm chút sức nữa!

Trần Khiêm không khỏi liếc nhìn Lý Kiều Kiều, sau đó lại giễu cợt Đại Bưu.

Đệch!

Đại Bưu nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Trần Khiêm, lập tức dùng hết sức bình sinh mà năm.

AI Lúc này chợt vang lên một tiếng thét thảm thiết.

Là Lý Kiều Kiều! Cô ta bỗng nhiên ôm ngực mình rồi phát ra một tiếng kêu thảm thiết như lợn bị cắt tiết.

Nhưng Đại Bưu không rảnh bận tâm cô ta, để gỡ lại thể diện, anh ta trực tiếp dùng cả hai tay nắm lấy tay Trần Khiêm, dồn hết sức!

A

Nhưng Lý Kiều Kiều lại như đau tận xương tủy! Cô ta đau đớn ngã lăn xuống đất...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn