Thiên Mệnh Chí Tôn


Trên đường quay về.

Sau khi nghe nói về thái độ ngạo mạn của Vạn Diệu Tông, Thẩm Phiêu Phiêu với Lâm Cửu cũng vô cùng tức giận.

Lâm Cửu còn có suy nghĩ muốn tìm Vạn Diệu Tông hỏi cho rõ ràng.

Chỉ là bị Trần Khiêm ngăn lại. Việc đến nước này, sợ là thật sự không có được vé vào cửa.

Nhưng Trần Khiêm cũng chẳng sợ, xe đến trước núi ắt sẽ có đường, cùng lắm thì xông vào thôi, Trần Khiêm vẫn có lòng tin với thực lực của mình.

“Hửm? Dừng xel”

Trần Khiêm vốn đang nhắm mắt ngồi ở phía sau lại đột nhiên mở mắt ra, sau đó bảo Thẩm Phiêu Phiêu dừng xe.

“Sư phụ, sao thế?”

Thẩm Phiêu Phiêu giật mình. Trần Khiêm trầm ngâm cảm nhận, sau đó nói: “Chúng ta bị theo dõi rồi, hơn nữa người đó đang ở một nơi gần chúng taI”

“Cái gì? Chẳng lẽ là Vạn Diệu Tông? Đúng là tên khốn, lại còn muốn cử người ám sát chúng ta?”

Thẩm Phiêu Phiêu nói.

“Hình như không phải, khí tức của người này rất mạnh! Vừa rồi ở nhà họ Vạn tôi đã thăm dò rồi, hình như: không có cao thủ nào có khí tức mạnh như vậy!”

Trần Khiêm trầm ngâm nói.

“Ông chủ, tôi ở lại giúp ngài!”

Lâm Cửu nói.

“Không cần đâu, ông đưa Phiêu Phiêu về đi, tôi muốn xem xem rốt cuộc đây là thần thánh phương nào, hai người đi trước đi!”

Vừa dứt lời, không đợi hai người nói gì.

Bóng dáng Trần Khiêm đã biến mất trong xe.

“Soạt soạt soạt!”

Lúc này đã là nửa đêm.

Ở đây ven sông hộ thành ở thành phố Ký Châu. Xung quanh là rừng cây rậm rạp.

Phía trên rừng cây cao lớn, lá cây bị người ta giãm nhẹ.

Để lại những tiếng chân ổn định.

Điều kì lạ đó là, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy chuyển động của những phiến lá bị giẫãm lên.

Nhưng hoàn toàn không thấy được là ai cho dù chỉ là cái bóng.

Sột soạt sột soạt!

Trần Khiêm chắp tay sau lưng, đạp lên những cành lá, chậm rãi đi đến.

Chíu!

Đột nhiên, một cành cây mạnh như một tia laze bắn thẳng về phía Trần Khiêm.

Trần Khiêm nghiêng người tránh đi. Bùm!

Cành cây kia làm nổ một cái cây lớn khoảng chừng ba người ôm mới xuể.

Chỉ một chỉ tiết nhỏ đã có thể thấy được toàn bộ tu vi của người này.

“Ha ha ha..."

Sau đó, xung quanh vang lên tiếng cười quỷ dị, nghe vô cùng dữ tợn.

“Đừng cười nữa, tôi đã đến rồi, chi bằng hiện thân gặp mặt đi...”

Trần Khiêm nhàn nhạt nói.

Vừa rồi, người kia cố ý giải phóng linh thức để khóa chặt mình lại, ắt hẳn là muốn dẫn mình đến đây.

Trần Khiêm cũng muốn xem người này là ai, muốn làm gì.

Cho nên mới kiên nhẫn đi đến đây. “Ha ha ha ha..."

Không ai trả lời Trần Khiêm, trả lời anh chỉ là một tiếng cười rỗng tuếch, dữ tợn và kì lạ.

Cùng với tiếng cười này, trên mặt đất xuất hiện một trận gió lốc với khi thế rất lớn!

“Vẫn chưa xong sao?” Trần Khiêm có phần tức giận.

“Ha ha ha, rốt cuộc thanh niên vẫn là thanh niên, sao lại không có chút kiên nhãn nào thế nhỉ?”

Tiếng cười khiến người ta nổi da gà lại vang lên, chỉ là lần này cuối cùng cũng có tiếng người.

Trần Khiêm thật sự thấy đủ rồi, lúc này mới cau mày nhìn về phía trước.

Thì thấy trên ngọn cây phía trước, có một lão già tóc. dài hoa râm, khoác áo choàng đen trông như một con dơi đêm, từ trên không châm chậm đáp xuống ngọn cây.

Tất nhiên, vừa thấy Trần Khiêm, ông ta lại ngẩng đầu cười lớn.

Tiếng cười vang vọng cả khu rừng...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn