Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ha ha ha ha!"

Không đợi Trần Khiêm nói xong, Tiếu Thương Sinh đột nhiên ngẩng đầu cười lớn.

Rõ ràng lần này càng mạnh hơn. Âm ầm ầm!

Nước sông nổ tung như đã được đặt thuốc nổ từ trước.

Mặt đất xung quanh cũng tạo ra chấn động mạnh. Cây cối cũng ào ào đổ xuống.

Bỗng chốc, cả khu rừng vang lên tiếng cười đủ để làm chấn động linh hồn của người ta.

Sau một lúc, Tiếu Thương Sinh mới mở rộng hai tay, hài lòng dừng lại, chuẩn bị ăn món ăn ở trước mặt mình.

Thế nhưng sau đó, cơ thể ông ta đột nhiên chấn động.

Bởi vì, dưới sức mạnh tiếng cười của mình, ông ta vốn tưởng rằng khi âm thanh dừng lại, người thanh niên trước mắt sẽ trở nên ngớ ngẩn.

Nhưng cậu ta lại không hề hấn gì, còn đút hai tay vào túi đứng trước mặt mình.

“Sao có thể chứ?” Ông ta không thể tin được.

“Tiếu Thương Sinh, ông khoan hãng cười, tôi muốn hỏi...” Trần Khiêm bất đắc dĩ nhìn ông ta, đang muốn hỏi thắc mắc trong lòng.

“Ha ha hai”

Tiếu Thương Sinh lại ngẩng đầu cười lớn. Rõ ràng lần này còn mạnh hơn vừa rồi. “Con mẹ nó ông điên à!”

Trần Khiêm thật sự tức điên lên.

Ngay lập tức chỉ tay nắm lấy một đạo khí quyết, sau đó búng thẳng đi.

Một luồng sáng ngay lập tức bao trùm lên cả người Tiếu Thương Sinh.

Oành!

Dưới luồng sáng vô cùng mạnh này, tiếng cười của Tiếu Thương Sinh im bặt.

Lúc ông ta phản ứng lại muốn ngăn cản thì đã muộn rồi.

Một tiếng ầm vang lên.

Tiếu Thương Sinh bị đánh trúng, rơi thẳng từ trên ngọn cây xuống.

Lúc ông ta rơi xuống đất thì lại nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt kinh hãi hơn.

“Đây, mạnh thật!”

Ông ta chấn động.

Thực ra đòn vừa rồi Trần Khiêm chỉ muốn cắt ngang ông ta nên chỉ dùng một chút sức mà thôi.

Dường như sợ ông ta lại cười lớn lần nữa, Trần Khiêm vội nói:

“Ông đừng vội, tôi muốn hỏi ông, ông cứ cười như vậy, có phải đây là một loại công pháp giống như sư tử gầm không?”

Trần Khiêm tò mò hỏi.

“Đúng vậy!”

Tiếu Thương Sinh ôm ngực, kiêng dè quan sát Trần Khiêm từ trên xuống dưới.

“Hèn gì, tôi không hiểu ông cứ cười như thằng điên vậy làm gì? Hóa ra vừa rồi ông muốn dùng tiếng cười này để đánh ngất tôi!”

Trần Khiêm gật đầu giống như đã rõ.

“Phải rồi, ông là cấp nào?”

Trần Khiêm lại nhìn ông ta, hỏi.

“Tôi là tu sĩ tam phẩm, được người ta gọi là tu sĩ Tiếu Thiên, còn cậu là cấp nào?”

Tiếu Thương Sinh cẩn thận hỏi.

Bởi vì chỉ với đòn vừa rồi đã nói rõ, đứng trước mình hiện tại là một kẻ mạnh.

Hơn nữa còn là kẻ mạnh hơn mình.

Thái độ bình tĩnh anh khiến Tiếu Thương Sinh càng cảm thấy sợ hãi.

“Nói thật, tôi cũng không biết, nhưng ông là tu sĩ tam phẩm, chắc cũng là cao thủ trong hàng ngũ tu chân rồi nhỉ?”

Trần Khiêm tò mò hỏi.

“Là... Là một cao thủ nhỉ?”

Nghe thấy lời này, trong lòng Tiếu Thương Sinh không khỏi co rúm lại.

Nói nhảm, nếu không thì sao tu sĩ Tiếu Thiên có thể được người khác gọi là ác mộng của người tu chân chứt

Rốt cuộc người thanh niên này là ai? Tiếu Thương Sinh cảm thấy Trần Khiêm rất kì lạ.

Nhưng bây giờ, đối mặt với tên nhóc miệng còn hôi nữa này, bảo Tiếu Thương Sinh bỏ chạy thì ông ta thấy không cam tâm.

Lúc Trần Khiêm còn đang nghĩ về những lời trước kia Lâm Cửu nói với mình, đó là tu sĩ tam phẩm đã thuộc trình độ cao nhất.

Thì đột nhiên mặt của Tiếu Thương Sinh bị một tia sáng màu đen bao phủ, còn mắt của ông ta đã biến thành màu đỏ tươi.

Nhân cơ hội này, Tiếu Thương Sinh gầm lên một tiếng, đánh úp về phía Trần Khiêm lần nữa...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn