Thiên Mệnh Chí Tôn


Nếu nói chỉ được vào một người, tất nhiên phải là Vạn Tuyết rồi.

Một đạo sĩ thanh niên dẫn Vạn Tuyết đi ra sau núi.

Thanh niên còn lại thì dẫn Trần Khiêm đi tới một đường núi khác.

Trần Khiêm đút hai tay vào túi, bước đi thong thả.

Thanh niên đang đi bên cạnh bỗng cười nói:

“Người anh em, cậu thật may mắn, người phụ nữ của cậu rất xinh đẹp! Đúng là người phụ nữ hiếm có trên đời này!"

Trần Khiêm nghe vậy thì cười mỉa mai:

“Thế à, tôi không cảm thấy cô ta xinh đẹp gì mấy!”

“Vậy thì thật đáng tiếc, có người phụ nữ xinh đẹp. như vậy ở bên cạnh, thế mà cậu lại không nhận ra, chỉ bằng cậu tặng cô ta cho hai anh em tôi đi!”

Đạo sĩ thanh niên đó cười khẩy

Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật rồi sao?

Trần Khiêm giả vờ ngạc nhiên tức giận nói:

“Vị đạo trưởng này, sao anh lại nói như thế chứ? Anh có tin tôi đi khiếu nại quan trưởng ở đây không?”

Trần Khiêm tức giận nói.

“Ha ha ha! Ôi chao, còn muốn đi khiếu nại tôi, cậu cảm thấy lát nữa cậu vẫn có thể mở miệng nói chuyện được à?”

Đạo sĩ thanh niên ngửa đầu cười to. “Ý gì đây?”

“Hừ, nói thật với cậu, bắt từ giây phút hai người tiến vào ngọn núi này, số mệnh của hai người đã được định đoạt rồi. Có lẽ bây giờ người phụ nữ của cậu đã bị người anh em của tôi chơi đùa rồi!”

Đạo sĩ thanh niên đó cười xấu xa.

Đúng lúc này, phía xa bỗng truyền tới tiếng hét đây sợ hãi của Vạn Tuyết.

“Ha ha ha, cậu có nghe thấy gì không? Cho nên tôi sẽ không lãng phí thời gian trên người cậu nữa, tôi phải nhanh chóng đi qua đó hưởng thụ người đẹp. Bằng không, bị những tên chết tiệt khác nghe thấy, tôi phải xếp hàng dài mất!”

Nói xong, tên đạo sĩ thanh niên vươn tay chưởng thẳng vào ngực Trần Khiêm.

“Á”

Chỉ thấy Trần Khiêm hét toáng lên, rồi bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây.

Cả người anh đập mạnh vào một cây cổ thụ.

Sau đó Trần Khiêm phun ra một ngụm máu tươi.

Người anh co giật mấy lần trên mặt đất rồi hôm mê bất tỉnh.

“Đồ vô dụng, người phụ nữ đẹp như vậy ở bên cạnh cậu thật sự lãng phí, xử lý xong cậu rồi, tôi phải đi qua đó hưởng thụ cô ta. Mẹ kiếp, tên Trần Hữu chết tiệt, mày đừng có để con ả hét lên nữa chứ!”

Trong lòng tên đạo sĩ thanh niên này nóng như lửa đốt.

Hắn ta ném thi thể của Trần Khiêm qua một bên, rồi vội vàng chạy tới chỗ Vạn Tuyết.

Trần Khiêm lặng lế nằm ở đó.

Đúng lúc này, bên cạnh thi thể Trân Khiêm. Vang lên mấy tiếng xoạt xoạt.

Mấy bóng người đáp thẳng xuống dưới. Tổng cộng có ba người.

Tất cả đều bịt mặt.

Bọn họ kiểm tra hơi thở của Trần Khiêm.

Rồi phát hiện ra Trần Khiêm đã tắt thở rồi.

Bọn họ lập tức trao đổi ánh mắt, rồi vội vàng đuổi theo đạo sĩ thanh niên kia.

Đến bây giờ, Trần Khiêm mới từ từ mở mắt ra. Vụt.

Cơ thể Trần Khiêm giống như ma quỷ từ từ đứng thẳng dậy.

“Núi Huyền Dương này thật thú vị, cao thủ đầy rãy, hình như còn có hai thế lực tồn tại.”

Trần Khiêm không khỏi nhíu mày suy tư.

Nghĩ đến Vạn Tuyết thật sự gặp phải nguy hiểm, anh liền đuổi theo bọn họ.

Nói về Vạn Tuyết.

Lúc nãy cô ta nôn nóng muốn đi tìm đại sư bói toán kia. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================

Nhưng không ngờ, đạo sĩ thanh niên này lại nảy sinh ý đồ xấu với mình.

Hắn muốn cưỡng hiếp mình. Điều này đã dọa Vạn Tuyết sợ hãi. Mặc dù mình cũng có chút tu vi.

Nhưng thực lực người này rất mạnh.

Mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

“Ha ha ha, cô em à, em cứ hét tiếp đi, em càng hét lớn, tôi càng phấn khích, ha ha ha!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn