Thiên Mệnh Chí Tôn


Tên hầu kia bị một lực hút cực lớn hút vào một chỗ.

Lúc cậu ta tỉnh lại thì có một người thanh niên chắp †ay sau lưng đang đứng trước mặt.

“Anh là ai?”

Cậu ta sửng sốt.

“Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là, rốt cuộc các người là ai, có âm mưu gì ở núi Huyền Dương này?”

Trần Khiêm chầm chậm xoay đầu lại.

Lạnh lùng nhìn tên hầu này.

Khoảnh khắc tên hầu nhìn thấy Trần Khiêm.

Đột nhiên cả người chấn động.

“Hả? Ngài... ngài là thiếu chủ?”

Phịch một tiếng, cậu ta vô cùng hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Trân Khiêm.

“Thiếu chủ?” Trần Khiêm cau mày, không khỏi tò mò. “Thiếu chủ, ngài đích thân đến đây khi nào vậy?”. Đam Mỹ Sắc

Thăng hầu này hỏi liên tục.

“Ha ha, tao đã muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới!”

Trần Khiêm lạnh lùng cười.

Không biết tại sao người này lại gọi mình là thiếu điện chủ, nhưng mà vừa hay có thể tương kế tựu kế.

Thăm dò vài điều. “Được rồi, mày trả lời câu hỏi của tao đi!”

Trần Khiêm nói với giọng ra lệnh.

Thằng hầu kinh hồn bạc vía, vội dập đầu nói:

“Thiếu chủ, sao ngài lại quên rồi, chúng thuộc hạ theo mật lệnh của gia tộc, bí mật đến đây khai phá linh thạch. Trong núi Huyền Dương này có một cái hồ Huyền Dương rực lửa, chúng ta đã tinh luyện linh thạch được hơn một tháng rồi!”

Thằng hầu biết gì khai nấy.

“Linh thạch Huyền Dương?”

Trần Khiêm khẽ gật đầu, đồng thời cũng hiểu đại khái toàn sộ sự việc.

“Nói vậy, toàn bộ đạo sĩ của Huyền Dương Quán lúc đầu thì sao?”

Trần Khiêm hỏi.

“Những người không nghe lời đều bị giết cả, còn một số thì bị giam trong ngục!”

Thằng hầu nói: “Thiếu chủ, không biết là Từ trưởng Trần Khiêm

Thiên có biết ngài đến không, thuộc hạ sẽ lập tức đi bẩm báo cho Từ trưởng đến báo cáo tiến độ

“Chuyện này không cần gấp! Tao hỏi mày, mày có từng nghe đến tên thầy Quỷ bói toán chưa?”

Trần Khiêm thầm nghĩ, xem ra núi Huyền Dương này thật sự có rất nhiều bí mật.

“Quỷ bói toán? Tất nhiên là biết rồi, thiếu chủ, chẳng phải ngài hạ lệnh cho chúng tôi truy bắt ông ta sao? Hiện tại ông ta đã ở trong tay chúng ta rồi. Ngài còn bảo. †ừ tưởng trông chừng ông ta nghiêm ngặt nữa mài!”

Thăng hầu lại nói.

“Hóa ra thầy Quỷ bị nhóm chúng mày bắt rồi!”

Trần Khiêm khẽ nhướng mày.

“Thiếu chủ, ngài?”

Đột nhiên, thằng hầu này ngẩng đầu, lúc này cậu ta mới phát hiện người thanh niên trước mặt rất giống với thiếu chủ của mình nhưng phong cách lại rất khác.

Hỏi hết câu này đến câu khác, cũng rất kì lạ.

“Tốt lắm, đúng là đi mòn gót giày tìm không ra, lúc tìm ra lại không tốn chút sức nào!”

Trần Khiêm thầm nghĩ.

Có lẽ là thầy Quỷ chạy trốn đến núi Huyền Dương, ẩn nấp trong Huyền Dương Quán, cho nên mới có chuyện thầy Quỷ bói cho Vạn Tuyết ở sau núi mấy tháng trước.

Sau đó, nhóm người này vì thầy Quỷ với hồ Huyền Dương rực lửa, cho nên mới lật nhào cả núi Huyền Dương.

Chẳng trách!

Mình vẫn thăm dò tin tức của thầy Quỷ nhưng lại không tìm ra được bất cứ manh mối nào.

“Trần Khiêm Thiên mà mày nói là ai? Với cả thiếu chủ là người nào nữa?”

Trần Khiêm cười, hỏi người này. “Hả? Anh không phải thiếu chủ?”

Tên hầu đột nhiên đứng lên, nhìn Trần Khiêm với vẻ cảnh giác.

“Giờ mày mới phát hiện ra à?” Trần Khiêm cười khẽ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn