Thiên Mệnh Chí Tôn


Thằng hầu muốn chạy.

Nhưng một lực hút cực mạnh bỗng chốc cuốn cậu †a lên không trung.

Lục phủ ngũ tạng của cậu ta cũng bắt đầu chấn động dữ dội, đau đớn khó chịu.

“Tha mạng, tha mạng!” Thằng hầu đau đớn hét lên.

“Trả lời câu hỏi của tao, sao mày lại nhận nhầm tao. thành thiếu chủ của chúng mày?”

Trần Khiêm nói.

“Bề ngoài của ngài giống thiếu chủ của tôi đến tám chín phần, cho nên vừa rồi mới nhận nhầm, không biết ngài có phải là người nhà họ Trần chúng tôi không? Nếu không sao lại có thể giống như vậy chứ?”

Thăng hầu đau đớn nói.

“Nhà họ Trần?”

Mắt Trần Khiêm sáng lên.

Thằng hầu này cũng có chút tu vi, vẫn đang trong quá trình tu luyện thành tu sĩ nhưng còn lâu mới trở thành tu sĩ.

Lế nào nhà họ Trần này là nhà họ Trần mà chú Hai thăm dò được, một “nhà họ Trần khác”?

Những người này với ông nội có quan hệ gì? Trần Khiêm ngờ vực.

“Nhà họ Trần của chúng mày ở đâu?”

Trần Khiêm hỏi.

“Đảo U Long! Không biết ngài có phải người nhà họ Trần không?”

Thẳng hầu hoảng sợ nói.

Sau đó, cậu ta như nhớ ra gì đó, nói: “Tôi biết rồi, lẽ nào anh là nhà họ Trần đến từ Nam Dương?”

“Ừ! Chủ nhân của nhà họ Trần ở đảo U Long là Trần Điểm Thương à?”

Trần Khiêm khẽ xua tay, thằng hầu đột nhiên rơi xuống.

Trần Khiêm nhàn nhạt hỏi.

“Đúng vậy!”

Thăng hầu liên tục dập đầu.

“Xem ra thật sự tồn tại hai nhà họ Trần, việc chú Hai điều tra đã được chứng thực rồi sao? Ông nội vẫn chưa chết? Nhưng tại sao ông nội phải làm như vậy chứ?”

Trần Khiêm nhíu chặt mày, suy nghĩ thế nào cũng không ra.

Nhưng trong lòng lại có một loại dự cảm, chuyện ba mẹ với chị mình mất tích, lẽ nào có liên quan đến nhà họ Trần này?

Hơn nữa, trong nhà họ Trần này còn có một người rất giống mình, khiến cho thằng hầu này nhận nhầm mình thành thiếu chủ?

Đây là tất cả manh mối mà Trần Khiêm có được.

Lúc Trần Khiêm đang cau mày suy nghĩ.

Thằng hầu đột nhiên ngẩng đầu, nắm một nắm đất.

Xuất hiện tia sát khí.

Cậu ta khua tay, một tia sáng vàng rực rỡ như kim châm bắn về phía đầu Trần Khiêm.

Lúc những cây kim này còn cách Trần Khiêm nửa mét, thì đã bị chân khí của Trần Khiêm tự động cản lại, hóa thành bột.

Thậm chí Trần Khiêm còn không có bất kì hành động nào.

Lúc này, thăng hầu sững sờ.

“Mày đã biết thân phận của tao, nói vậy thì mọi người đều cùng gia tộc, tại sao mày lại ra tay giết tao?”

Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.

“Giết được anh thì sẽ có thưởng lớn!” Thăng hầu hơi sợ hãi nói.

“Ai ban ra m: nh này?” Quả thực là Trần Khiêm không thể hiểu nổi rốt cuộc tất cả những chuyện này là vì cái gì.

“Với cả, có phải chúng mày bắt người nhà của tao. không?”

Trần Khiêm vô cùng nghi hoặc.

“Tất cả những chuyện này, anh cứ đi hỏi từ trưởng Trần Khiêm Thiên đi!”

Lúc nói chuyện, thằng hầu lặng lẽ đốt lá bùa trong †ay, lá bùa lập tức biến thành một làn khói sặc sỡ rồi tan biến.

Rõ ràng đây là loại ám hiệu gì đó.

“Ha ha ha, tôi biết rồi, chắc chắn anh là một trong những người của nhà họ Trần hèn kém kia chui lọt lưới. Không ngờ chứ gì, vừa rồi lúc anh hỏi tôi, tôi đã phát tín hiệu khẩn cấp đi rồi, anh tiêu rồi!”

Thằng hầu đắc ý cười nói.

Trần Khiêm lại càng không sao giải thích nổi: “Là điều gì khiến mày phấn khích như vậy? Vừa rồi lúc mày phát tín hiệu tao đã nhìn thấy, nhưng mà tao đã đến đây rồi thì sẽ không dễ dàng rời đi đâu, mày vui như vậy làm gì?”

“Ha ha, lần này bắt được anh, hơn nữa anh còn giống thiếu chủ y như đúc, xem ra địa vị của anh trong nhà họ Trần thấp hèn kia cũng không phải là hạng xoàng đâu, có khả năng tôi sẽ được thăng lên làm phó từ trưởng. Anh tiêu rồi, lát nữa thôi các cao thủ sẽ tập trung ở đây, anh nói xem tôi đang vui gì nào?”

Thăng hầu vui vẻ cười lớn. “Tao hiểu rồi, mày cảm thấy kiêu ngạo vì sự nhanh trí vừa rồi của mình, còn thấy vui mừng vì bắt được tao!”

Trần Khiêm cười khổ:

“Mày luôn miệng nói chúng tao là nhà họ Trần thấp kém, mà lại không biết rằng loại như mày chỉ là con sâu cái kiến đối với Trần Khiêm tao thôi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn