Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp! Tôi là Vân Hạo. Thiên!”

Lúc này, người đàn ông trung niên đứng đầu trong ba người đeo mặt nạ ở phía sau Vạn Tuyết cũng đứng ra cảm ơn.

“Hạo Thiên, cháu cũng đến đây à!”

Lão đạo sĩ lập tức chào hỏi, rõ ràng những người này quen biết nhau.

“Vâng ạ, chúng cháu nhận được mật báo của mọi người, nói núi Huyền Dương gặp rắc rối thì lập tức đến điều tra. Chỉ là không ngờ, mới mấy mươi năm không gặp mà tên Trần Khiêm Thiên kia đã mạnh như vậy rồi. Cháu không chống cự lại được đến một chiêu của ông ta nữa, trừ khi khu Long của cháu phái người kia xuất trận, nếu không hoàn toàn không có cách nào chống lại được những người này. Hôm nay vì cứu cô gái này nên thất thủ bị những người này bắt lại!”

Vân Hạo Thiên nói.

Ông ta nhìn khí chất phi phàm của Trần Khiêm, hơn nữa thủ đoạn lại cao thâm khó lường.

Trong lòng cũng rất kinh ngạc.

Hình như mình chưa từng nghe đến sự tồn tại của người này.

Nhưng trong lòng lại vô cùng kính nể, đang muốn nói với Trần Khiêm vài câu.

Một đạo sĩ nhỏ ra ngoài thăm dò tình hình vội vã chạy vào.

“Đại sư Trần, quán chủ, không hay rồi, những người kia đã bao vây xung quanh rồi!”

Đạo sĩ nhỏ căng thẳng nói. “AI” Các cô gái bị bắt kia lo lắng ôm chặt lấy nhau.

Rõ ràng những người này đã tạo thành ám ảnh tâm lý rất lớn đối với bọn họ.

“Đừng hoảng, theo tôi ra ngoài!” Trần Khiêm nhàn nhạt nói.

Lúc này mới dẫn đầu đi ra ngoài.

Ở bên ngoài đã bị các đạo sĩ lớn nhỏ vậy quanh đến con kiến cũng chui không lọt.

Trần Khiêm đi ra.

Người đàn ông trung niên đứng đầu ở đối diện giật mình, sao đó mặt mày vui vẻ.

“Ha ha, đúng là tìm mòn gót giày không tìm ra, lúc tìm được lại không tốn công, cuối cùng cũng tìm được con cá lọt lưới này rồi!”

Người đàn ông trung niên cười lớn. Bạ𝗇‎ đa𝗇g‎ đọc‎ 𝙩ruyệ𝗇‎ 𝙩ại‎ ﹏‎ Trùm‎ Truyệ𝗇.𝑽𝗇‎ ﹏

Rõ ràng, ông ta vừa nhìn Trần Khiêm thì đã nhận ra được thân phận của anh.

“Mày là Trần Khiêm của nhà họ Trần ở Nam Dương nhỉ?”

Người đàn ông trung niên nói.

“Là tôi, ông là ai?”

Trần Khiêm gật đầu.

“Ha ha, bọn tao tìm mày vô cùng vất vả đấy! Mày. trốn chỗ nào mà dùng Thái Dương Đồ cũng không thể nào tìm đươc tung tích của mày thế? Nhớ lấy, người bắt mày tên là Trần Liên Hổi”

Trần Liên Hổ lạnh lùng cười, sau đó nói.

“Thái Dương Đồ? Trước đây tôi cũng từng tiếp xúc rồi, nó còn có chức năng tìm người nữa à?”

Trần Khiêm nói.

“Tao nhổ vào, thứ hèn kém như mày mà cũng xứng. để có được Thái Dương Đồ thật sự à?”

Trần Liên Hổ nói.

“Xem ra đúng là các người bắt người nhà tôi rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu, theo manh mối mà tôi có được, hai nhà chúng ta chắc là cùng tông ti họ hàng chứ nhỉ? Sao lại phải tàn sát lẫn nhau?”

Trần Khiêm vô cùng tò mò hỏi.

Nói thật, cho dù là đến bây giờ Trần Khiêm cũng cảm thấy khó mà tin được, bởi vì xét về tình hay về lý thì cũng hoàn toàn không nói rõ được.

“Bởi vì, sự việc gần như đã đi lệch khỏi một số quỹ đạo đã định của chủ thượng và phát triển theo chiều hướng có hơi không tốt lắm. Cho nên, chúng mày đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, còn giữ lại chúng mày. nữa thì sẽ hỏng việc, thậm chí sớm muộn gì cũng sẽ phá hủy toàn bộ kế hoạch!”

Trần Liên Hổ giễu cợt. “Nói vậy có nghĩa là ông nội mà tôi vẫn luôn kính trọng thực ra là bàn tay gây tội ác ở phía sau, ông ấy vẫn luôn lợi dụng chúng tôi?”

Trần Khiêm hỏi.

“Ha ha ha, tao có thể nói đây chính là giá trị duy nhất của đám hèn mọn chúng mày không? Đừng nói là cùng gia tộc với bọn tao, bọn tao vẫn luôn cảm thấy nhục nhã vì chúng mày. Nhưng bây giờ tốt hơn rồi, bọn tao sẽ tự tay tiêu diệt lũ người thấp kém chúng mày!”

Trần Liên Hổ dữ tợn cười lớn.

“Vậy người nhà tôi thì sao?”

Mắt Trần Khiêm lóe lên một tia sát khí, hỏi.

“Ha ha ha, lúc tao ra ngoài thực thi nhiệm vụ, cái tên Trân Cận Đông kia đã bị tra tấn nhìn không ra con người nữa rồi, không biết giờ sống hay chết nữa!”

Trần Liên Hổ cười lớn.

“Tốt lắm!”

Trần Khiêm lạnh lùng gật đầu.

“Ha ha, tao không nghe nhầm chứ, mày nói tốt đấy à? Nhưng đó là ba mày đấy!" Trần Liên Hổ nhìn Trần Khiêm như nhìn thằng ngớ ngẩn.

“Ông hiểu lầm rồi, tôi nói tốt lắm, không phải là vì các người đối phó với ba tôi thế nào, mà là lời ông nói hoàn toàn xua tan hết tất cả những băn khoăn của tôi.

Bởi vì như vậy, tôi sẽ không chút do dự nào mà giết các người, không chừa một ai, nhớ cho kỹ, là không chừa một ai.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn