Thiên Mệnh Chí Tôn


“Hừ, Trần Khiêm, mày quả thật là ăn nói ngông cuồng. Xem ra, không để mày thấy tu vi của tao thì mày không thể hiểu được khoảng cách giữa tao với mày rồi!” Trần Liên Hổ liên tục cười lớn. “Ông là tu sĩ nhị phẩm nhỉ?” Trần Khiêm hỏi. “Đúng vậy, mày còn biết đến tu sĩ cơ àI”

Mắt Trần Liên Hổ không khỏi lóe lên một màu sắc kì dị.

“Trần Khiêm Thiên kia có tu vi cấp mấy?”

Trần Khiêm lại hỏi.

“Ha ha, từ trưởng sắp đạt đến đại tu sĩ ngũ phẩm trong truyền thuyết rồi, đây là cảnh giới mà người bình thường không thể hiểu được đâu!”

Mắt Trần Liên Hổ đầy sùng bái.

“Xem ra trong nhà họ Trần quả nhiên là rất nhiều cao. thủ, còn có cả đại tu vi ngũ phẩm!”

Trần Khiêm chắp hai tay sau lưng.

“Trần Khiêm, mày hỏi nhiều thế làm gì, đợi tao trói được mày rồi giao cho từ trưởng xử lý!”

Ngay lập tức thấy Trần Liên Hổ nắm kiếm chỉ. Sau đó cả người bùng lên một ngọt lửa lớn.

Bên ngoài cơ thể ông ta được bao phủ bởi một ngọn lửa dày đặc.

Xông thẳng người về phía Trần Khiêm.

Như thể một khi bị đôi tay to lớn này bắt được thì sẽ tan thành tro bụi.

Tất cả mọi người đều bị khí tức nóng hừng hực của ngọn lửa này làm chấn động.

Hỏa Khải Ma Công!

Ngọn lửa thật bốc lên khắp cơ thể, có thể thiêu đốt mọi thứ, một khi trúng lửa độc thì chất độc này sẽ tấn công vào tim, ngũ tạng sẽ bị thiêu hủy.

“Tên Trần Liên Hổ này rất ngang tàn, ngay cả hắn cũng đáng sợ như vậy thì rốt cuộc Trần Khiêm Thiên kia đạt đến cảnh giới gì rồi?”

Vân Hạo Thiên sợ hãi run lên.

Chỉ trong chớp mắt, Trần Liên Hổ đã đến trước mặt Trần Khiêm.

Trần Khiêm vẫn đút hai tay vào túi.

Ngọn lửa nóng bỏng này chẳng là gì cả.

“Trần Khiêm, cẩn thận!”

Vạn Tuyết hoảng sợ vội nhắc nhở.

Lúc này, Trần Khiêm khẽ quay đầy lại, gật đầu với Vạn Tuyết, tỏ ý: “Yên tâm đi, tôi không sao!”

Sau đó, Trần Khiêm duỗi một tay, búng ngón tay. Oành!

Một tia sáng vàng cực mạnh bắn ra.

Đánh trúng Trần Liên Hổ.

Ánh sáng vàng xuyên thẳng qua.

Làn khói dày đặc cưồn cuộn xung quanh.

“Cái gì"

Trần Liên Hổ vô cùng kinh ngạc, muốn tránh đi nhưng đã muộn.

Tia sáng đâm xuyên qua cơ thể ông ta.

Máu tươi phun xa cả mét, bay thẳng ra ngoài. Cả người lở loét.

Ông ta năm trên đất, trên mặt đều là máu.

Chỉ có hai mắt là trợn lớn, có nghĩa là ông ta còn sống, ông ta vẫn đang bị sốc.

“Mày! Mày!” Trần Liên Hổ khó mà tin được.

Đám con cháu nhà họ Trần ở phía sau nuốt nước bọt, lùi lại hai bước.

Mới một đòn nhẹ mà Trần Liên Hổ đã thành thế này? Rốt cuộc người này đáng sợ đến cỡ nào chứ?

Vẻ mặt Vân Hạo Thiên cũng đầy kinh ngạc.

Ôi trời ơi, rốt cuộc người này là ai vậy?

Trần Khiêm đút một tay vào túi, đi về phía Trần Liên Hổ, anh khẽ nâng chân lên, giẫm lên mặt Trân Liên Hổ, đạp xuống đất: “Thứ vô dụng như ông, tôi còn chưa đánh thật mà ông đã thế này thì làm cách nào để bắt được tôi đây?” Trần Khiêm nói. “Mày!”

Trần Liên Hổ xanh mặt, nói: “Không ngờ mày mạnh như vậy, nhưng mày không thể giết tao, tao chỉ làm việc theo mệnh lệnh, nếu mày thật sự có bản lĩnh thì đấu với †ừ trưởng Trần Khiêm Thiên đi!”

“Đây là điều đương nhiên, nhưng mà giết ông rồi thì tôi cũng có thể đấu được. Hơn nữa, Trần Khiêm tôi vẫn luôn tuân thủ lời cam kết, nói giết các người thì sẽ giết các người! Sao tôi có thể thất tín với người ta được chứ!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn