Thiên Mệnh Chí Tôn


Mọi người nghe thấy đều đồng loạt nhìn về phía cửa.

Sau đó nhìn thấy một đạo sĩ nhỏ đang vô cùng hoảng sợ, run rẩy chạy vào.

“Hửm? Chuyện gì?” Trần Khiêm Thiên lạnh lùng hỏi.

Không đợi ông ta hỏi xong, một bóng người phía sau tên đạo sĩ nhỏ này chầm chậm đi tới.

Bóng người này chính là Trần Khiêm. “Mày là... Trần Khiêm nhà họ Trần?”

Trần Khiêm Thiên ngập ngừng, sau đó như bừng tỉnh.

“Đúng vậy!” Trần Khiêm nhàn nhạt cười nói.

“Đại... đại sư Trần, ngài... ngài đã đồng ý với tôi, nếu tôi đưa ngài vào đây thì ngài sẽ tha cho tôi!”

Tên đạo sĩ nhỏ đó hoảng sợ nói.

Bịch!

Thứ chờ đợi hắn là một nắm đấm nhẹ của Trần Khiêm vào đầu hắn.

Đầu lập tức nổ tung, cả người bị nổ thành một đống sương máu rồi tan biến ngay tại chỗ.

Nực cười, sao Trần Khiêm lại có thể thực sự tha mạng cho hắn chứ?

Nhìn thấy cảnh này, tất cả những cao thủ có mặt, bao gồm cả Trần Khiêm Thiên cũng vô cùng chấn động.

Xem ra, bản lĩnh của Trần Khiêm không hề tầm thường.

“Gậu bạn Trần Khiêm!” Còn thầy Quỷ thì thở phào.

“Thầy Quỷ, Trần Khiêm đến muộn, để ông phải chịu tủi thân rồi!”

Trần Khiêm thấy thầy Quỷ thì cũng gật đầu thở phào. nhẹ nhõm.

Trần Khiêm Thiên ở trên bục đập bàn. “Trần Khiêm, bọn tao tìm mày khắp nơi, không ngờ mày lại dám tự mình đến cửa? Tốt tốt tốt, tốt lắm, vậy tao đỡ phải tốn công!”

Vừa dứt lời thì thấy bóng dáng Trần Khiêm Thiên hư ảo.

Sau đó ông ta đã đứng trước mặt Trần Khiêm rồi.

Ngoài ra, hai bên còn có cao thủ.

Có vẻ như có người của nước Oa, còn có người của địa khu OM.

Tổng cộng có tám người, lúc này cũng lần lượt đứng lên.

“Từ trưởng Trần, chính là người này à? Trong cơ thể có chứa Cửu Chuyển Nguyên Thần khiến người ta mơ ước sao?”

Tám người đưa mắt nhìn nhau, sau đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói.

“Đúng vậy! Chính là cậu ta, nhưng tôi muốn xin các vị trước tiên đừng vội. Vì Cửu Chưởng Nguyên Thần này, nhà họ Trần chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian và sức lực mới có thể thai nghén ra được Cửu Chuyển Nguyên Thần, cho dù các vị có muốn chia một bát canh thì cũng phải nghe theo mệnh lệnh của nhà họ Trần chúng tôi! Hiểu chưa?”

Trần Khiêm Thiên cảnh cáo.

“Đây là điều đương nhiên!”

Tám người vui vẻ nói.

“Tôi nghe Trần Liên Hổ nói, nhà họ Trần chúng tôi ở Nam Dương chẳng qua cũng chỉ là một công cụ của nhà họ Trần các người, đây là có ý gì? Các người lập nên nhà họ Trần ở Nam Dương chẳng qua cũng chỉ vì Cửu Chuyển Nguyên Thần trong cơ thể tôi sao?”

Trần Khiêm khó tin hỏi.

“Ha ha, mày thông minh đấy. Không sai, là vì Cửu Chuyển Nguyên Thần, nhưng vì một số biến cố nên phải thu hoạch trước kế hoạch mà thôi!"

Trần Khiêm Thiên nói.

“Xem ra, sớm muộn gì các người cũng sẽ giết người nhà của tôi! Nhưng quả thực tôi nghĩ không ra, tại sao các người lại cay độc nham hiểm thế này? Cho dù chúng †a không giống nhau thì cũng được xem như là cùng dòng máu gia tộc mà?”

Trần Khiêm không thể lý giải nổi.

“Trước khi mày chết, tao nói cho mày một số chuyện cũng không hề gì. Chúng mày thật sự cho rằng chúng mày cùng tông ti họ hàng với nhà họ Trần bọn tao sao? Ha ha ha, thằng đần, nói cho mày biết, ban đầu, tổ tiên nhà họ Trần của chúng mày cũng chỉ là một thế thân bình thường cho tổ tiên nhà họ Trần bọn tao thôi. Nhưng về sau, vì ấp ủ kế hoạch này nên mới để ông ta lập nên nhà họ Trần ở Nam Dương, hơn nữa, còn trở thành một gia tộc đẳng cấp thế giới, gần như chiếm lĩnh tài nguyên của phân nửa trái đất!”

“Vả lại, vì ngăn chặn nhà họ Trần này đâm chồi nảy lộc, nên rất nhiều chỉ nhánh của chúng mày là do đích thân bọn tao chặt đứt!”

Trần Khiêm Thiên lạnh lùng cười.

“Thảo nào, kinh tế của nhà họ Trần ở Nam Dương mạnh như vậy nhưng cũng chỉ là cha truyền con nối, ít người nên không có hi vọng, hóa ra những người còn lại đều bị các người giết sạch!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn