Thiên Mệnh Chí Tôn


Trong mắt Trần Khiêm xuất hiện lửa giận.

“Tất nhiên rồi, nhưng giờ tốt hơn rồi, đợi mười mấy đời cuối cùng cũng đợi được người mang Cửu Chuyển Nguyên Thần trong lời tiên đoán của Thái Dương Đồ, cũng chính là mày đấy!”

Trần Khiêm Thiên cười nói. “Ý của ông là đến bây giờ, sứ mạng của nhà họ Trần chúng tôi cũng coi như đã hoàn thành, vì vậy không nên xuất hiện trên thế giới này nữa đúng chứ?”

Trần Khiêm nói.

“Đây là điều đương nhiên, mày nhìn thấu đáo rất nhiều vấn đề đấy, nhưng tiếc là hết cách rồi, từ lúc mày sinh ra thì số mệnh của mày đã được định sẵn là nằm †rong tâm kiểm soát của nhà họ Trần bọn tao rồi!” Biểu cảm của Trần Khiêm Thiên vô cùng bỡn cợt.

Trần Khiêm nhìn ông ta, cười khổ nói: “Xem ra, kiểm soát số mệnh của người khác, điều khiển người khác. như một con cờ, đối với những người như các người là một chuyện vô cùng đáng tự hào nhỉ?”

“Không thì sao? Trên thế giới còn chuyện gì khiến người ta phấn khích hơn thế này nữa à? Ha ha hat”

Trần Khiêm Thiên ngẩng đầu cười lớn.

“Xem ra những điều tự mình trải qua cũng chưa chắc đã là thật, chỉ có sức mạnh của mình mới là chân lý không bao giờ thay đổi. Nhưng tiếc là, tôi sơ sẩy, nhẹ dạ cả tin người khác nên làm liên lụy đến ba mẹ, chị gái và người nhà của mình!”

Trong mắt Trần Khiêm lóe lên một chút hối hận.

Sau khi thức tỉnh thiên tư sao mình lại không nghĩ ra việc thiết lập trận pháp để bảo vệ người thân chứ, để những người này bắt người thân của mình.

Nghĩ lại càng thấy sợ hơn.

Nếu không phải chị Tử Yên giúp mình mở khóa Cửu Chuyển Nguyên Thần, e là bây giờ mình đã trở thành cá nằm trên thớt, mặc cho những người này với Cửu La Vương xâu Xé rồi.

Trần Khiêm nhìn lòng bàn tay mình, không khỏi nắm chặt lại.

“Ha ha, không thể nói vậy được, ngược lại, chính vì mày không xuất hiện cho nên người nhà của mày mới thoát chết một lần, nếu không, bọn chúng đã bị giết từ lâu rồi!"

Vừa nói, Trần Khiêm Thiên vừa lấy ra một chiếc điện thoại, trong điện thoại đang chạy một đoạn video. Trong video là một ngục giam đen kịt.

Có một người bằng xương bằng thịt bị đánh bằng roi sắt, vừa nhìn thấy người này, hai mắt Trần Khiêm như sắp phun ra lửa.

Bai Trái tim Trân Khiêm đang rỉ máu.

Bên cạnh ngục tối còn có một người trông giống như thanh niên đeo mặt nạ.

Đang ngồi, hắn ta vừa cười vừa nhìn ba mình ở trước. mặt, hơn nữa trên mặt còn có ý giễu cợt.

“Ha ha, mặc dù người nhà của mày chưa chết, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc bị hành hạ được!”

Trần Khiêm Thiên nói, lạnh lùng cười sau đó cất điện thoại lại.

“Trần Khiêm tỉ tiện à, có phải hiện tại mày cảm thấy rất bất lực không, ha ha ha. Tao rất hiểu cho tâm trạng của mày, dù sao thì cả gia tộc nhà mày bị đùa bỡn như một con dế là một việc rất khó chịu!”

“Từ trưởng Trần, nói nhiều với cậu ta như vậy làm gì. Đợi tôi bắt được cậu ta trước rồi chúng ta tranh thủ bàn bạc việc phân chia Cửu Chuyển Nguyên Thần!”

Một người nước Oa ở bên cạnh không thể ngồi yên được nữa.

Rõ ràng hắn cũng là một cao thủ, hơn nữa, tu vi ít nhất cũng khoảng tu sĩ tứ phẩm.

Lúc này, hắn nhún vai, chộp thẳng vào cổ Trần Khiêm.

“Lũ khốn kiếp các người, Trần Khiêm tôi sẽ nghiền xương của các người thành tro!”

Trần Khiêm phẫn nộ.

Oành!

Bỗng chốc, cả người được bao phủ bởi một luồng sáng đỏ như máu.

Luồng sáng đỏ đi tới nơi nào cũng khiến người ta khiếp sợ, tia sát khí đó bay lên trời, u ám đến cắt da cắt thịt, dường như có thể giết người chỉ với một đòn.

Lúc này, cao thủ nước Oa mới cảm nhận được luồng sát khí cuồn cuộn này.

“Cái gì?”

Hắn ta biến sắc.

Đang định lùi lại một bước.

Thì bị một lực hút cực lớn hút lại.

Sau đó thì thấy Trần Khiêm tiện tay bóp lại.

Ầm!

Đầu người này nổ tung.

Chết thành một vũng.

“Hả?”

Đến lúc này, mí mắt của đám người này mới thật sự giật mạnh.

Đặc biệt là Trần Khiêm Thiên, thấy sự thay đổi đáng sợ của Trần Khiêm thì không khỏi trợn lớn mắt, lùi về sau mấy bước...

Sao có thể thế này?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn