Thiên Mệnh Chí Tôn


Anh là ai?

Một tên lâu la thấy Trần Khiêm ra tay nặng đến vậy lập tức giận dữ.

Vội vọt lên trước tra hỏi.

Chu Vân Phi vốn đang khép hờ đôi mi cũng mở to hai mắt.

Nhìn thẳng vào Trần Khiêm.

Đây là người anh em của tôi, mấy người bắt nạt anh em của tôi thì nên tính toán nợ nần như thế nào? Khi nãy có những ai ra tay?

Trần Khiêm lạnh giọng hỏi.

Hừ, ranh con tưởng mình là ai? Tao đánh đấy thì sao nào?

Một tên ngông nghênh nói. Tiên sư, tao cũng đánh nó đấy!

Lập tức có mười mấy người sắp hàng trước mặt Trần Khiêm.

Mỗi người đều khoanh tay ra oai, thậm chí còn có người cầm lấy vũ khí.

Bọn họ định dùng khí thế để dọa Trần Khiêm bỏ cuộc.

Thật không? Tôi thấy đến tận lúc này mấy người cũng không cảm thấy ăn năn nhỉ?

Trần Khiêm cười nhạt một tiếng.

Ha ha? Ăn năn, mày có giỏi thì xông lên đấu với mười mấy người bọn tao, bằng không thì ông đây phải ra mặt thay cho anh em của ông!

Một tên tiến lên trước khiêu khích.

Nực cười, thăng ranh này cũng không nhìn lại xem đây là địa bàn của ail

Trên dưới tổ chức Long có người nào không biết, hai nhà Chu, Long là bá chủ của nơi này.

Thằng nhãi con lại dám cưỡi lên đầu hổ à?

Ra mặt? Mấy người định ra mặt kiểu gì đây?

Trần Khiêm lạnh lùng cười.

Rất đơn giản, chính là vặt gãy hai tay hai chân mày, nhổ sạch từng cái răng còn mọc trên hàm mày! Đương nhiên mày có thể đánh lại, chỉ cần mấy cảm thấy mày có thể chống lại mười mấy người bọn tao!

Bọn họ cười khinh áp sát Trần Khiêm.

Cũng được thôi, nếu bọn mày muốn lên cả thì tao cũng không ngại cho bọn mày nằm cùng chỗ với tên kia!

Lời nói vừa dứt. Mấy tên đó đã chủ động tiến công.

Như một đàn sói đói hung ác lao thẳng về hướng Trần Khiêm.

Mà Trần Khiêm cũng không thèm nhẹ tay.

Cơ thể của anh chớp mắt hóa thành một cái bóng. Lưồn lách biến ảo giữa đoàn người.

Bốp bốp bốp bộp bộp!

Tiếng bạt tai vang lên giòn giã vọng khắp căn tin.

Theo sau đó là từng tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Rất nhanh, những người này đều rơi hết răng ra đất.

Mà từ lúc Trần Khiêm ra tay đến khi kết thúc chỉ ngắn ngủi trong vài giây.

Mọi người xem đến choáng váng.

Vân Hạo Thiên cũng hoảng hốt nuốt ực một ngụm nước miếng.

Khủng khiếp, quá khủng khiếp!

Chu Vân Phi ngồi gần đó đã trợn to mắt!

Chuyện vừa xảy ra đúng là đã khiến hắn ta vô cùng bất ngờ.

Người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại mạnh như thế?

Thậm chí trên trán hắn ta còn có mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Hai chân cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy. Thật sự quá mạnh!

Kinh khủng nhất là lúc này Trần Khiêm còn bước tới gần Chu Vân Phi.

Mày là đại ca của bọn chúng à?

Trần Khiêm nhẹ nhàng hỏi.

Không... không phải!

Chu Vân Phi vô ý thức lắc đầu.

Bốp!

Trân Khiêm vung tay giáng một cái bạt tai.

“Cậu Chu trong miệng bọn chúng không phải mày sao?"

Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.

Dạ dạ dạ.

Chu Vân Phi cuống quýt gật đầu. Người anh em của tao phải làm sao bây giờ? Trần Khiêm lại nhìn thẳng về phía hắn ta.

Sau này nhất định mọi người sẽ sống chung hòa bình với nhaul .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Mặt mũi của Chu Vân Phi hôm nay đã bị đánh mất hết rồi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn