Thiên Mệnh Chí Tôn


Người nói chuyện mặc một bộ thể thao khỏe khoản, buộc tóc đuôi ngựa, ngoại hình cũng giống như giọng nói của cô ấy, rất đáng yêu.

Nhìn ngoại hình cô ấy trông có vẻ khoảng hai mươi ba tuổi.

Trên người toát ra khí chất của một cô chủ giàu có.

Khi Trần Khiêm nhìn qua người đứng bên cạnh cô ấy thì mí mắt khẽ giật.

Dù gì Trần Khiêm cũng quen biết rất nhiều người đẹp.

Nhưng vẫn bị cô gái ở trước mặt làm cho kinh ngạc.

Cô ta mặc một chiếc váy dài tao nhã, ngũ quan tỉnh xảo, dáng người nóng bỏng, không thể không xem cô ta là viên minh châu sáng chói nhất.

Nhưng nếu so với cô gái buộc tóc đuôi ngực thì cô †a lạnh nhạt hơn.

Cô ta vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung của mình, sau đó quan sát Trần Khiêm từ trên xuống dưới, rồi mất hứng quay đầu đi nơi khác.

“Ừm! Có chuyện gì thế?”

Trần Khiêm vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ưu phiền lúc nấy, nên chỉ lạnh nhạt hỏi lại một câu.

“Lúc nãy tôi thấy anh đứng đây rất lâu, như thể rất có †âm sự, một chàng trai trẻ như anh, tại sao lại có nhiều †âm sự như vậy? Phía trước là con đường đi tới vùng biển nước ©, dù gì chúng ta cũng phải cập bến ở trên đường, bạn của chúng tôi nói rằng, ở đó đang tổ chức. một buổi tiệc, tôi định mời các vị khách trên chiếc. thuyền này cùng đi tới đó tham gia, như vậy mọi người sẽ có thêm nhiều bạn mới!”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cười nói: “Hì hì, tôi tên là Điền Hiểu Phàm, còn cô ấy là Long Phi Phỉ, chúng tôi đã hẹn tất cả những người có mặt trên chiếc thuyền này rồi.”

“Hơn nữa, người càng không vui thì càng phải đi ra ngoài giải sầu, bằng không tâm trạng của anh sẽ u sầu, sao thể làm xong việc chứ?”

Điền Hiểu Phàm nói.

Nói đến đây, Long Phỉ Phỉ khẽ huých vào cánh tay cô ấy, như đang muốn nói: Hiểu Phàm, anh ta thích đi hay không thì kệ xác anh ta, cậu nói nhiều với anh ta như thế làm gì.

Tất nhiên Trần Khiêm biết cô gái tên Long Phỉ Phỉ là cháu gái Long Diệp.

Lần này tới đảo U Long, dù sao cũng chỉ là chuyện của Trần Khiêm, không tiện sử dụng sức mạnh của tổ chức Long, để gióng trống khua chiêng đi tới nước C được.

Tất nhiên bọn họ phải giả vờ một chút, trong đoàn thuyên ngoài cao thủ trong Điện Huyền Dương và tổ chức Long, thì có xen lẫn một số doanh nhân giàu có.

Để che giấu tai mắt người khác.

Ha ha, nói mới nhớ, bây giờ Trần Khiêm là người thế nào, sao có thể chấp nhặt với mấy em gái này chứ?

Nhưng, lời khuyên của Điền Hiểu Phàm đã làm Trần Khiêm hơi động lòng.

Một là, bản thân Trần Khiêm cũng thật sự cảm thấy trong lòng hơi buồn bực, nên muốn ra ngoài giải sầu.

Hai là, đúng lúc anh có thể nhân cơ hội này, để thăm dò một số tình huống trong giới doanh nhân đang đi tới nước G.

Nghĩ đến đây, Trần Khiêm liền gật đầu đồng ý.

“Vậy mới đúng, đây mới là thái độ đối với cuộc sống này!"

Điền Hiểu Phàm cười nói.

Rất nhanh, thuyền đã cập bến ở một bến cảng trên hòn đảo.

Thầy Quỷ dẫn Tiếu Thương Sinh đi chuẩn bị một số chuyện, dù gì cũng đi tới đảo U Long, nên bất cứ lúc nào. cũng có thể xảy ra một số chuyện nguy hiểm.

Trần Khiêm cũng theo Điền Hiểu Phàm xuống thuyền.

“Này, Hiểu Phàm, Phi Phi, bên này!”

Ba người vừa xuống thuyền, đã nhìn thấy một nhóm nam nữ đang đứng đợi trên bến cảng.

Đang vẫy tay với hai cô gái. Bọn họ là những cô cậu chủ trên mấy thuyền khác.

“Buổi tiệc tối nay sắp bắt đầu rồi, chỉ còn mười mấy. phút nữa thôi, chúng ta mau đi tới đó đi!”

Một chàng trai đeo mắt kính vui vẻ nói.

Đúng lúc này, trong nhóm người, có một thanh niên có dáng người rất cao.

Anh ta là người ăn mặc đẹp nhất trong nhóm người, ngoại trừ Long Phi Phỉ.

Nhưng anh ta không hề chú ý vào buổi tiệc lần này. Mà từ khi Long Phỉ Phỉ đi xuống thuyền, anh ta luôn nhìn chằm chằm Long Phi Phỉ, sau đó càng lo lắng quan sát Trần Khiêm từ trên xuống dưới.

Cuối cùng anh ta cũng không chịu đựng được nữa, nên lập tức bước ra hỏi:

“Phi Phỉ, người này là ai thế? Tại sao lại xuống thuyền chính cùng hai người thế?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn