Thiên Mệnh Chí Tôn


Ha ha, Tiểu Khiêm, xem ra thời gian này không gặp nhau, không riêng gì thực lực mà tính cách của cậu cũng trưởng thành nhiều rồi. Lúc nấy tôi còn đang nghĩ cậu nhìn thấy tôi rồi sẽ có biểu cảm như thế nào, nhưng dù có thế nào hẳn cũng rất đặc biệt nhỉ. Tựa như lời cậu nói vậy, mấy tháng này đã xảy ra quá nhiều chuyện phức. tạp!

Trần Điểm Thương vừa nói, vừa chậm rãi xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng bất ngờ là hai người đều vô cùng bình tĩnh.

Như lời cậu mới vừa nói, từ lâu tôi đã không còn là Trần Điểm Thương của ngày trước nữa!

Trần Khiêm thản nhiên: "Tôi nghĩ, mục đích của việc hai chúng ta gặp nhau ngày hôm nay mỗi người đều rất rõ ràng, cho nên, không bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi, ông thả người thân của tôi ra. Họ không có liên quan gì đến mối thù giữa chúng ta."

Thả ra? Ha ha, tôi đồng ý với cậu, bọn người Cận Đông, thậm chí ngay cả người cậu yêu Tô Mộc Vũ tôi sẽ thả hết tất cả.

Trần Điểm Thương nói.

Sao? Ông còn bắt cả Mộc Vũ đi?

Trần Khiêm nghe vậy, cảm thấy có chút bất ngờ.

Đúng vậy, lúc đầu Tô Mộc Vũ bị người bên Hội Thái Dương bắt, nhưng cô ta may mắn chưa chết. Hiện tại cô ta lại là đại diện của Giới vực đến Địa Cầu. Tôi biết, Tiểu Khiêm, cậu vẫn luôn muốn người nhà của cậu được đoàn tụ. Thế này không tốt sao, vừa hay tôi đưa cô ta tới đó ở cùng một nơi với Cận Đông luôn!

Trần Điểm Thương nói.

Tên tiểu nhân hèn hạt!

Trần Khiêm vô cùng phẫn nộ.

Anh lập tức bấm tay bắn ra một đường kiếm.

Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng chói lòa chiếu thẳng về hướng Trần Điểm Thương.

Ngày hôm nay, mục đích của Trần Điểm Thương chính là chọc tức Trần Khiêm.

Thế nhưng khi ông ta được chứng kiến năng lực thực sự của Trần Khiêm.

Mí mắt ông ta hốt hoảng giật giật.

Dù sao cũng là Luân vương, đòn đánh ra vô cùng mạnh mã.

Ngay đó, Trần Điểm Thương giơ hay tay ra. Ma La hộ thểt

Nháy mắt, một đám sương đen ngưng tụ thành một cái lồng trong suốt bao bọc Trần Điểm Thương vào giữa.

Bùm! Hai lưồng sáng vàng - đen ầm ầm va chạm. Luồng sáng rực rỡ đến chói mắt.

Khí áp phát sinh từ cú va chạm khiến cây cối trên đỉnh núi toàn bộ héo khô.

Ù....

Cái đình nghỉ chân Trần Điểm Thương vừa đứng khi nãy trực tiếp nổ tung, hóa thành những mảnh vỡ nhỏ bay loạn bốn phương.

Trong phút chốc, bụi mù cưồn cuộn, đá vụn bay khắp trời.

Nếu là trước đây, Trần Điểm Thương có thể nhẹ nhàng như không chống lại nhát kiếm của Trần Khiêm.

Dù sao ông ta cũng đã đạt tới cảnh giới Luân Vương tam phẩm.

Nhưng khiến ông ta không hề ngờ tới là.

Thứ kiếm pháp lạ lùng này của Trần Khiêm lại đột nhiên biến chuyển.

Giống như có tầng tầng sức mạnh đang điều khiển thanh kiếm ánh sáng đó.

Thanh kiếm màu vàng càng lúc càng lớn, năng lượng của nó càng ngày càng mạnh.

Rắc!

Vòng bảo hộ Ma La của Trần Điểm Thương giống như một cái lồng thủy tinh mỏng manh, nát bấy ngay lập Tức.

Không hay rồi!

Trần Điểm Thương lập tức thu lại công lực, cũng nhanh chóng né đi.

Bùm bùm bùm! Mặt đất nổ tung, kiếm quang xông thẳng đến vách đá của ngọn núi đối diện, vạch trên đó một đường kiếm sâu đến mấy mét.

Trần Điểm Thương liên tiếp lùi lại mấy bước, gót chân lui đến mép vách đá, khó khăn lắm mới khiến cơ thể ổn định lại.

Sao?

Trần Điểm Thương trợn to hai mắt thở hổn hển.

Thứ kiếm pháp gì đây? Những điều này, cậu học được từ đâu?

Trần Điểm Thương rất bất ngờ.

Bên trong Huyền Thiên công pháp có một bộ kiếm pháp, tên là Cửu Thiên Huyền Kiếm! Chuyên khắc chế những thứ tà ma ngoại đạo mà ông dùng!

Trần Khiêm hùng hồn.

Đích thật rất mạnh, xem ra cậu đã kế thừa được tất cả từ trên người chiến thần Lăng Tiêu. Nhưng mà Trần Khiêm, chúng ta đều là Luân Vương tam phẩm, là những tồn tại đứng đầu thế giới này, đừng tưởng công pháp của cậu mạnh hơn thì tôi sẽ thua!

Mấy ngày nay tôi cũng rất vất vả rồi, không bằng chúng ta cùng thống nhất một cái hẹn, trưa mai, tại tháp Trấn Long của nước C, hai người chúng ta sẽ quyết chiến một lần, ngày mai tôi cũng sẽ dẫn theo người nhà của cậu vào đó, chúng ta đánh để phân rõ thắng thua, cũng để quyết định sống chết!

Trần Điểm Thương chắp hai tay sau lưng, cao giọng hô.

Thế nhưng, tuy ngoài mặt ông ta vẫn bình tĩnh không có bất cứ biểm cảm nào.

Nhưng trên bàn tay của ông ta, lòng bàn tay đã rách toạc, máu thịt lẫn lộn, trên cánh tay thì gân xanh cuồn cuộn, run rẩy liên hồi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn