Thiên Mệnh Chí Tôn


Vừa chen vào xem thì Trân Khiêm buồn muốn khóc. Quả nhiên là chiếc xe yêu quý của mình.

Thân xe không sao, bị tông thế này chỉ xước vài đường, chủ yếu là đèn phải phía trước bị tông nát rồi!

Một chiếc đèn phải trước xe không đắt cũng không rẻ, cộng thêm mấy vết xước kia nữa thì cũng tầm tám trăm đến triệu tệ.

Nhưng đúng như lời người kia nói, đây là xe mới của anh mà.

Bà cụ cũng sốt săng không thôi: "Mộc Dương, sao cháu lại bất cẩn thế này, ông bảo vệ này rõ ràng là một người nói lắp mà cháu cũng không nghe ra. Bây giờ thì hay rồi, không những chúng ta phải bồi thường gần cả triệu tệ mà còn có thể đắc tội với cậu lớn nữa!"

"Anh Dương, bà nội! Lần này có thể chúng ta thật sự gây chuyện lớn rồi, chúng ta không thể đắc tội với chủ nhân của chiếc xe này được đâu!"

Đỗ Tinh đứng một bên kéo tay Tô Mộc Dương. Cô ta hiểu rõ điểm lợi hại trong đó.

"Đỗ Tinh, sao cháu nói như vậy? Cháu biết chiếc xe này của ai?" Bà cụ vội hỏi.

"Dạ vâng!" Đỗ Tinh gật đầu thật mạnh: "Vừa nãy cháu chụp ảnh này đăng trên nhóm nhân viên công ty chúng cháu, vì nhân viên trong cửa hàng chúng cháu trước đây có người từng làm bên Lamborghini. Anh ấy nói mấy ngày trước chiếc xe này được bán ra, giá bán là mười tám triệu. Là một cậu lớn đã mua, nghe nói hôm đi mua xe, giám đốc của cửa hàng cũng phải đi theo sau lưng cậu ấy, vô cùng kính nể, thậm chí giám đốc kia còn tỏ ra khá hèn mọn nữa!"

"Ngoài ra, mọi người có biết giám đốc khu Kim Lăng của Lamborghini là ai không? Chính là Vương Cường!"

Đỗ Tinh cũng nói một cách vô cùng cung kính.

"Đúng thật là ông Vương Cường, đến ông ấy mà còn cung kính với cậu chủ lớn mua xe này đến vậy sao?"

“Giám đốc Vương Cường có thể làm ăn phát đạt ở Kim Lăng như vậy chính là nhờ mối quan hệ với cậu chủ đó, thực lực vô cùng mạnh mẽt”

Nói như vậy, bà cụ càng lo lắng hơn.

"Vậy chúng ta mau đi đi, đợi cậu chủ kia tới thì phiền phức lớn rồi!" Bà cụ hoảng loạn nói.

Bà lăn lộn trong đời đã nhiều năm, bà hiểu rất rõ, đắc tội với gia tộc lớn sẽ có kết cục như thế nào, sẽ liên lụy đến cả dòng họ đó!

"Bà nội, không đi được đâu! Bây giờ khắp nơi đều có cameral"

Tô Dĩnh Đường Nhiên đều khuyên. Nói thật, bây giờ Tô Dĩnh không thể nào rời mắt khỏi chiếc siêu xe này, thậm chí cô ta còn hoang tưởng đến lúc mình ngồi vào trong xe.

Nếu bạn trai mình Lý Kiến Nam có thể có được chiếc e này thì tốt biết bao!

Nhưng mãi mãi cũng đừng mơ.

Còn về Đường Nhiên, bây giờ suy nghĩ của cô ấy càng quá đáng hơn, đó chính là cô ấy muốn đợi chủ nhân của chiếc xe này tới.

Chiếc siêu xe hai mươi triệu, cho thấy người này chắc. chắn là con nhà thế phiệt.

Có phải điều này cho thấy có phải mình đã gần với dự liệu của mình thêm một bước rồi không?

Cho dù chút nữa chỉ giao tiếp được với cậu chủ kia nửa phút thôi thì cũng xem như là tiến bộ vượt bậc rồi!

"Haiz, tìm một người đi đón Tiểu Sở trước đi! Tiểu Dĩnh với Tiểu Nhiên nói đúng, chúng ta không thể đi, nếu không đi thì còn được, nếu đi rồi mới thật sự gây ra chuyện lớn!"

Bà cụ nghiêm túc nói, bà cảm thấy mình sắp già đến hồ đồ rồi.

"Bà nội, cháu cũng muốn đi đón, nhưng cháu không dám đi!" Tô Mộc Dương nuốt ngụm nước bọt nói.

"Không sao, anh đi đón đi, bà nội, mọi người cũng quay về tiếp tục tổ chức tiệc đi. Chiếc xe này, tông rồi thì cũng thôi, không sao cả!"

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng mọi người.

Đương nhiên là Trần Khiêm nói rồi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn