Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm nói xong câu này thì đi tới trước xe xem thử. Nói thật nói không xót xe thì hoàn toàn là nói dối.

Nhưng bây giờ có thể thế nào, chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa còn đang trong tiệc mừng thọ của bà nội Tô Mộc Vũ nữa.

Nếu đòi họ đền thì chäc chắn làm mất mặt Tô Mộc Vũ. Hơn nữa, chính anh cũng ngại.

Chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.

Thế nên Trần Khiêm đành bảo họ ai nên làm gì thì đi làm nấy, còn mình thì chuẩn bị đến cửa hàng 4S để sửa xe.

"Cậu tưởng cậu là ai thế? Cậu nói không sao thì không sao à?"

"Người không biết còn tưởng cậu là cậu Trần của Kim Lăng nữa đấy, đợi đến lúc cậu đến được trình độ đó rồi hãy nói nhé!"

"Đúng thế, nếu chúng tôi đi thì chính là gây chuyện xong bỏ trốn, hơn nữa còn gây chuyện lớn bồi thường nhiều tiền thế này mà bỏ trốn thì chäc chẳn phải chịu trách nhiệm không. nhỏ đâu, không có chút kiến thức pháp luật nào hết!"

Ngay tức khắc, một đám anh chị em họ cô dì chú bác của Tô Mộc Vũ bắt đầu mỉa mai Trần Khiêm.

Đặc biệt là Tô Dĩnh, lạnh mặt nói: "Thằng nhà quê không hiểu đời, mọi người nói pháp luật với cậu ta làm gì?"

"Được rồi, đừng nói cậu ta nữa, cậu ta chả giúp được gì đầu, có sức thì mọi người mau móc nối quan hệ, xem thử chuyện này nên giải quyết thế nào."

Đường Nhiên thờ ơ liếc Trần Khiêm một cái rồi kéo chủ đề về lại với chiếc xe.

"Tiểu Nhiên nói đúng, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì trốn tránh không phải cách. Haiz, nếu không được thì bà liên hệ với Lương Xứ ở hội quản lý kinh doanh thử, xưa ông ấy có chút quan hệ với ông nội của các cháu, nói không chừng ông ấy có quen biết với cậu chủ này!"

Bà cụ nói.

Không ít người bắt đầu gọi điện thoại liên hệ khắp nơi.

Lý Kiến Nam cũng không chịu thua, xem thử có thể nhờ vả được gì trong những người mình quen biết để tìm hiểu về lai lịch của chủ nhân của chiếc xe này hay không.

Trần Khiêm cười khổ lắc đầu.

Cứ thế này thì sẽ khiến mọi người đều lúng túng.

Haiz!

Anh lại thở dài một hơi rồi lấy chìa khóa xe ra.

Tít tít!

Vang lên hai tiếng.

Đèn xe sáng lên.

"A!"

Tất cả mọi người đều giật mình.

Sau đó thì nhìn thấy Trần Khiêm chậm rãi đi tới.

Lại ấn một lần nữa.

Động cơ gầm lên hai tiếng.

Lamborghini phát ra tiếng máy móc, nóc xe tự động mở ra khiến chiếc xe trở thành xe thể thao mui trần.

Trần Khiêm đến bên ghế lái lấy chai nước khoáng Imairo uống dở của mình ra.

Thật sự anh khát muốn chết rồi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn