Thiên Mệnh Chí Tôn


Đáng tiếc chỉ là nếu như!

Sân trường.

"Vương Dương, chị Vi Vi, hai người đã nghe nói chưa? Khoa Văn học của chúng ta có một đại gia giàu kếch sù đấy!"

"Vừa mới nghe được! Thế nhưng cậu ta sẽ là ai chứ?" Giang Vi Vi cũng đang vì chuyện này mà sốt sắng.

Phải biết rằng đến bây giờ cô ta vẫn còn độc thân, nếu như có thể làm quen, thậm chí yêu đương trước khi tốt nghiệp, vậy thì không còn gì tốt hơn

Vương Dương khoanh hai tay trước ngực, ra vẻ ông cụ non phân tích: "Cái này không dễ đoán, nhưng mà đại khái có thể đoán được một chút manh mối từ nickname trên mạng của cậu ta, cậu ta lấy tên là Bình Phàm! Chứng tỏ cậu ta rất khiêm tốn, giả dụ chiếc xe kia đi, nếu như không phải người thích cuộc sống bình thản như anh Bình Phàm, chắc chắn sẽ nghênh ngang chạy xe trong trường, từ những manh mối này có thể khẳng định, chiếc Lamborghini đó thật sự là xe của anh Bình Phàm!"

“Rất có lí anh Dương ơi! Thử hỏi toàn bộ thành phố Kim Lăng ai có thể làm ra những chuyện như vậy?"

Người kia hỏi tiếp.

Vương Dương cười buồn một tiếng, thở dài: "Chuyện này. anh cũng không rõ lắm, thực tế, đại gia ngầm ở thành phố Kim Lăng này còn rất nhiều."

Haizzz! Nói chung biết được đại thần Bình Phàm là người của Khoa Văn học, tất cả mọi người đều khá mất bình tĩnh.

Bao gồm Mạnh Thái Như cũng không ngoại lệ.

Trần Khiêm ở bên cạnh nghe thấy được, Mạnh Thái Như vậy mà lại đi lừa Hàn Tư Dư, nói rằng cô ta có quen biết anh Bình Phàm, muốn có số wechat mà ban đầu anh đã đưa cho Hàn Tư Dư.

Chuyện này thật khiến cho Trần Khiêm dở khóc dở cười.

Quả nhiên, sự thật chính là trần trụi như vậy đó, có tiền thì cái gì cũng có, không có tiền thì cái gì cũng đều là rác rưởi thôi!

Nhưng có thể là trong lòng muốn trả thù Mạnh Thái Như.

Trần Khiêm xấu xa đăng nhập vào tài khoản mới, đồng ý lời mời kết bạn của Mạnh Thái Như.

"Bạn học Bình Phàm, chào em, nghe nói em là sinh viên của khoa chúng ta, tôi là giáo viên hướng dẫn của Tư Dư, cũng là giáo viên của khoa ta, chúng ta đã gặp mặt chưa? Quỷ nghịch ngợm!"

Vừa chấp nhận kết bạn,Trần Khiêm đã nhận được tin nhăn của Mạnh Thái Như gửi đến.

"À, có gặp cô rồi!"

"Thật sao! Wow wow, tôi rất ngạc nhiên đó, khụ, em là sinh viên của lớp nào vậy?”

Trần Khiêm:...???"

Mạnh Thái Như: "Không không không, tôi quên mất, em không thể tủy tiện tiết lộ thân phận. Ôi, em không biết đâu, có lúc tôi nghĩ, em có phải là sinh viên của lớp mình không? Tôi chưa từng nghĩ rằng ở trong lớp của mình sẽ có sinh viên ưu tú nhường này!"

Trần Khiêt, cô giáo Mạnh, em thấy các bạn sinh viên lớp cô đều rất xuất sắc, em chỉ là có chút tiền trong tay thôi, cũng không có nghĩa là em tài giỏi đâu!"

Việc này tuy là rất xấu xa, nhưng Trần Khiêm lại nghĩ như biến thái, thế này có cảm giác kích thích rất đặc biệt.

"Thật mà, không nói dối em, lớp của chúng tôi, người quá xuất sắc thì không có, người có tiền còn khiêm tốn như em thì càng không, nghèo rớt mùng tơi thì có mấy kẻ, còn có một tên vô cùng bần tiện! Ha ha..."

"“Đệch!"

Trần Khiêm muốn xông ra chửi cho cô ta một trận, tên bần tiện gì đó, chắc chản là nói đến anh.

Trong mắt Mạnh Thái Như, anh không chỉ đơn giản là nghèo trên phương diện kinh tế, mà trên phương diện tỉnh thần cũng là một thăng nghèo, một thăng hèn, nói chung là nghèo!

Nói thật thì dù giờ anh có mắng chửi cô ta thật đi nữa, nói không chừng Mạnh Thái Như còn vui đến nổ trời cơ.

Nhưng tự ngẫm lại Trần Khiêm tự an ủi bản thân thôi thì quên đi, bản thân cũng không nên quá đáng quá nhỉ.

"Bốp"

Đang chìm trong suy nghĩ, trên đầu Trần Khiêm bỗng ăn một cái đập.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn