Thiên Mệnh Chí Tôn


Ra tay đánh người đương nhiên là Mạnh Thái Như.

Không biết cô ta đến bên này từ lúc nào, đang trừng mắt giận dữ nhìn Trần Khiêm:

"Trần Khiêm, cậu nói xem tôi bảo cậu làm việc gì, cậu bây. giờ đúng là ngày càng không ra cái thể thống gì, bảo cậu quét dọn vệ sinh, cậu lại lén trốn ở chỗ này nghịch điện thoại di động. Haizzz, cậu không biết thân biết phận hả, chỉ là trúng tờ xổ số thôi, còn đại gia thực thụ như người ta vẫn đang khiêm tốn vùi đầu mà làm việc kia kìa. Tôi nói cho cậu biết Trần Khiêm, cậu không có tư cách so tiền tài với người ta, tư duy thì cũ kĩ lạc hậu, những điều này đều sẽ dẫn tới kết cục sau cùng cậu mãi mãi không có khả năng đạt tới thành công!"

Đã ăn một đòn đau, theo sau còn phải hứng chịu một tràng măng chửi của Mạnh Thái Như.

Đệch mẹ nó!

Nếu không phải vừa kết bạn với tài khoản wechat cá nhân của Mạnh Thái Như thì bây giờ Trần Khiêm đã nỗi bão rồi.

Thế nhưng mà, nghĩ tới Mạnh Thái Như ở hiện thực đối xử với mình một kiểu, trò chuyện trên wechat lại là một kiểu thái độ khác.

Trong lòng Trần Khiêm có một loại hả hê ngầm.

Thật là có hơi biến thái một xíu, nhưng loại cảm giác này. thật không tồi đâu.

Trần Khiêm chưa nói thêm gì, vội vàng quét tước sạch sẽ văn phòng của Mạnh Thái Như.

Sau đó nhanh nhẹn chuồn về kí túc xá. Trên đường.

Mạnh Thái Như gửi tin nhắn wechat cho Trần Khiêm: "Ôi chao, bạn học Bình Phàm, em nói xem có phải có người số mệnh đã định trước chỉ có thể là kẻ tầm thường hay không, lớp của cô có một sinh viên tên là Trần Khiêm, không biết em đã từng nghe đến tên sinh viên này chưa, cậu ta hả, là loại nghèo khổ vô dụng khiến người khác nhìn là thấy buồn nôn!"

"Thế nhưng ông trời đúng là bị mù rồi mới để cậu ta may mắn trúng số, em không biết cậu ta đắc ý đến mức nào đâu, nhưng mà từ nhiều biểu hiện cho thấy cậu ta khẳng định không có tương lai xán lạn gì hết, cho dù cậu ta có cố gắng học hành đến đâu đi nữa cũng chỉ vậy thôi! Tức chết được, sao lại có loại sinh viên như vậy trong lớp của tôi được chứ!"

Mạnh Thái Như liên tiếp gửi đi hai tin nhắn biểu hiện sự bất mãn của bản thân.

Mặc dù trêu chọc cô ta rất thoải mái, nhưng nhìn đến mấy dòng này,Trần Khiêm tức giận rồi.

Mạnh Thái Như ơi là Mạnh Thái Như, nói gì thì nói tôi cũng là sinh viên của cô, mấy năm nay có lời nào cô nói mà tôi không ngoan ngoãn làm theo.

Kết quả tôi trong cảm nhận của cô, là một sinh viên khiến cô nhìn là thấy phát tởm?

"Con tiện tì!"

Trần Khiêm giận dữ gõ chữ trả lời lại.

"Ôi? Có chuyện gì rồi? Bạn học Bình Phàm, thân là một người giáo viên, tôi không nên nói về học sinh của mình như vậy, nhưng em có gặp được cậu ta thì sẽ biết, chỉ có bề ngoài có vẻ hiền lành thôi, thật đó, ngoại trừ cái này ra cậu ta không còn điểm nào đáng nói cả!"

Mạnh Thái Như bị mảng cũng không dám mắng lại.

Ngược lại còn không ngừng giải thích, rất sợ khiến bạn học Bình Phàm sinh ra ấn tượng xấu với cô ta.

Hà hà, nếu như cô ta biết được người chat với mình chính là cậu sinh viên khiến cô ta phát ói, không biết cô ta sẽ có biểu cảm gì đây?

Trần Khiêm cười nhạt.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn