Thiên Mệnh Chí Tôn


"Vân Cảng có chỗ nào nổi tiếng không, ngoại trừ Golden. Sandy Beach?"

"Có rất nhiều nơi thú vị, cậu Trần tự đi tới là được, sau khi đến đó cậu chỉ cần đưa ra vé vào cửa, mấy người phụ trách bên đó sẽ tự sắp xếp khách sạn cho cậu, sau khi ổn định xong tôi sẽ đi tìm cậu."

"Vậy được!"

Bàn bạc xong mọi chuyện Trần Khiêm liền cúp điện thoại.

Nói lời thật lòng, từ nhỏ đến lớn,Trần Khiêm đều vùi đầu ở cái trấn nhỏ nơi phố huyện kia, chỉ đến khi thi vào trường Đại học Kim Lăng, mới có cơ hội đến thành phố lớn như Kim Lăng

để mở mang tầm mắt.

Nhưng khi ấy quá nghèo, trừ nơi này ra, gần như là các thành phố khác Trần Khiêm chưa hề đặt chân đến.

“Hay lần này rủ cả Tô Mộc Vũ theo?” Trần Khiêm thầm nghĩ.

Quan hệ hiện giờ của hai người họ, đã ẩn giấu chút ít yếu tố mập mờ.

Thế nhưng anh lại nghĩ, hay là thôi vậy, lần này nói thế nào Tô Hân Đồng cũng đã bị Ninh Phàm dọa cho một trận, hôm nay còn không đến trường học mà phải nghỉ ở nhà, vậy thì cứ để cô ấy yên tĩnh nghỉ ngơi vậy!

Đêm đó Trần Khiêm đã lên giường đi ngủ từ rất sớm.

Ngày thứ hai Trần Khiêm mới tỉnh mơ đã thức giấc.

Bọn người Bạch Tiểu Phi đã đến nơi trước một ngày.

Thêm vào việc Trần Khiêm không quen thuộc đường, vậy nên anh không tự mình lái xe mà là ngồi tàu điện đến nơi hẹn.

Đúng tám giờ sáng đến cửa vào của Golden Sandy Beach.

"Xin chào ngài, xin ngài hay xuất trình vé vào cửa!"

Mới bước đến cửa vào,Trần Khiêm đã bị một cô tiếp tân vô cùng xinh đẹp chặn lại.

Giơ tay xin được xem vé vào cửa của anh.

Đồng thời ánh mắt của người đẹp còn càn quét người anh từ trên xuống dưới.

Bởi vì Trần Khiêm vừa mới tắm rửa xong lại mặc quần áo. cũ cho nên người đẹp tiếp tân có nhìn thế nào cũng thấy anh giống một tên khố rách áo ôm muốn trà trộn vào để mơ mang †âm mắt.

Giọng nói của cô nàng thì hiền lành, nhưng ánh mắt đã vội vã lộ ra ý ngăn cản.

Giống như là muốn nói: Có vé thì vào, không có thì mau mau cút đi chỗ khác!

Trần Khiêm sao có thể không đọc ra ý khinh thường trong ánh mắt của nhân viên đó, thật không hiểu mấy người làm tiếp tân này được huấn luyện kiểu gì, ai nấy đều một kiểu phẩm chất thấp kém như vậy?

Ha ha.

Trần Khiêm lần này không có giống trước đây biểu hiện lo sợ, anh một tay đưa ra tấm vé vào cửa, một tay rút điện thoại, chuẩn bị gọi điện cho Bạch Tiểu Phi đã vui đến quên giời ở bên trong.

Chân thì bước vào khu vực phía trong.

“Anh..."

Người đẹp tiếp tân bị hành động không nhìn đến mình của Trần Khiêm chọc tức không nhẹ, nhưng kiểm tra vé vào cửa lại không có bất cứ vấn đề gì, tuy rằng cô nàng hoài nghi đây chỉ là thủ thuật lừa gạt, nhưng lại không có chứng cứ.

Lúc này, cô tiếp tân đang lo sợ bất an nhanh chóng đứng ngay ngắn trở lại.

Bởi lúc này, từng chiếc xe sang trọng dừng trước cửa, sau đó một nhóm nam nữ thanh niên bước xuống.

"Ha ha, hai hôm nay không ít cậu ấm nhà giàu đến đây, có thể làm quen thêm nhiều bạn mới, phú bà xinh đẹp cũng có không ít người đến đâu!"

"Thôi đi cậu, chỉ biết tìm mấy cô tiểu thư nhà giàu chân dài, nhà cậu có gia tài mấy trăm triệu cơ mà, còn muốn chăn thêm mấy em gái richkid nữa, hứ!

Mấy người vừa trêu chọc nhau vừa tiến tới nơi này, tay bận rộn đào ra vé vào cửa của bản thân.

Đột nhiên, chàng trai luôn miệng ầm ï muốn tìm phú bà kia nhảy dựng lên:

"Đệch, các cậu có ai nhìn thấy vé vào cửa của tôi ở đâu không? Sao lại rơi mất rồi?"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn