Thiên Mệnh Chí Tôn


“Hả? Không thể nào đâu chú Lý, Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc là đại gia có tiếng ở Kim Lăng, ông ấy có thể mua được mà!”

Vương Soái kinh ngạc nói.

“Ha ha, cháu sai rồi, đúng là lúc trước Tổng giám đốc Lý có khả năng nhưng bây giờ, chú nhận được tin ông Lý Chấn Quốc đã bị điều khỏi phố thương mại Kim Lăng và tập đoàn thương mại Kim Lăng rồi, phố thương mại sẽ được người khác quản lý!”

“Hơn nữa, mặc dù ông Lý đã bị điều đi nhưng nghe nói được cậu Trần thu nhận. cho nên bây giờ, dù ông ta có năng lực mua cũng sẽ không mual”

“Hả? Thì ra Tống giám đốc Lý đã bị điều đi rồi!”

“Cũng đúng, cậu Trần giữ ông ta lại nên ông ta nên biết điều hơn!”

Vương Soái gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu.

“Anh Vương Soái, ba, hai người đang nói gì vậy? Cậu Trần là ai? Sao con chưa bao giờ nghe hai người nói với con vậy?”

Bây giờ Lý Minh Phi tò mò hỏi. Chỉ nghe thôi cũng cảm thấy cậu Trần rất tài giỏi.

Có vẻ như toàn bộ tập đoàn thương mại Kim Lăng thuộc. quyền sở hữu của anh vậy.

Hai cô gái Phương Tinh và Từ Na cũng ngạc nhiên, chưa bao giờ được tiếp xúc với những thông tin thế này nên tất nhiên rất quan tâm.

“Tất nhiên là ba chưa bao giờ nói với con rồi. Bởi vì trên thực tế, hôm qua ba cũng mới được nghe vài người bạn kể chuyện xưa của cậu Trần này. Mặc dù ông Lý Chấn Quốc rất ỏi nhưng dù sao thì cũng chỉ là người làm công cho cậu Trần mà thôi. Bởi vì toàn bộ phố thương mại này đều thuộc quyền sở hữu của cậu Trần!”

“Trời ơi! Trời ơi!"

“Mẹ ơi!”

Lý Minh Phi, Phương Tinh, Từ Na đều trợn mắt.

“Hơn nữa, các con đã từng nghe danh cậu Hoàng chưa?”

Lý Vọng Phong cười gượng nói.

“Cậu Hoàng, con biết người đó, là cậu ấm cấp cao, chỉ nói đến xe thôi là đã có cả một gara, khoảng thời gian trước còn tổ chức bữa tiệc cho các cậu ấm cô chiêu nữa!”

Lý Minh Phi nói.

Tại sao cô ta lại biết rõ đến vậy?

Bởi vì Lý Minh Phi cũng nằm trong danh sách những người được mời.

Nhưng hôm ấy cô ta đến tháng, quá đau bụng nên không thể đi được.

Đây là một tiếc nuối rất lớn của cô ta, bởi vì có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ Hoàng Vĩnh Hào.

“Ha ha, cậu lớn Hoàng Vĩnh Hào, thật ra là em kết nghĩa của cậu Trần. Nhà họ Hoàng cũng sống nương tựa vào nhà họ Trần mới có thể phất lên làm đại gia giàu có bậc nhất Tô

Châu chỉ trong vài năm!”

Đám người Vương Soái há miệng, không ngờ bên trong lại có nhiều chuyện như vậy.

Lúc này, cuối cùng nhân viên cũng có mặt đầy đủ.

MC lại giới thiệu Đường Nhiên, để Đường Nhiên bắt đầu giới thiệu toàn bộ về biệt thự trên núi Vân Đỉnh.

Mặc dù Trần Khiêm đang rất bực mình nhưng anh cố gắng nhãn nhịn không phát cáu.

Thấy Đường Nhiên giới thiệu biệt thự, anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hình ảnh xuất hiện trên màn hình sau lưng.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi.

Trần Khiêm đã bị thu hút. Biệt thự trên núi Vân Đỉnh này, đúng là được xây tựa vào núi, xuyên thẳng lên mây, được. trang trí như Thiên Cung.

Tràn ngập hơi thở xa xỉ.

Nói thật lòng, Trần Khiêm đã thật sự rung động.

Tám trăm triệu, đúng là con số trên trời!

Nếu là lúc trước, dù cho có rất nhiều tài sản thì dù Trần Khiêm có rung động, anh cũng sẽ không dành tám trăm triệu chỉ để mua một căn nhà.

Nhưng bây giờ thì khác.

Chị anh đã đưa anh một tỷ, yêu cầu anh phải dùng hết trong vòng bảy ngày.

Anh còn đang lo không biết nên tiêu thế nào đây.

Chẳng phải là cơ hội đã đến rồi sao? Đúng là một công đôi việc!

Càng nhìn, Trần Khiêm càng phấn khích! Giới thiệu khoảng hai tiếng đồng hồ.

Tất cả mọi người đều ao ước không thôi. Nhưng chẳng ai dám mua.

Có vẻ như Đường Nhiên rất hài lòng với biểu cảm của mọi người, cô ta cười nói:

“Căn biệt thự Vân Đỉnh này, giá bán là tám trăm triệu, xin hỏi các vị đang ngồi, có vị nào muốn sở hữu không ạ?”

Đường Nhiên cười thân thiện. “Tôi!... Không muốn!”

Lúc này, có một tổng giám đốc đứng lên, nói một câu rồi vội vã ngồi xuống.

Mọi người ở đó ôm bụng cười vang!

Lý Chấn Quốc cũng cười.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn