Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm vừa nhìn cô gái này là nhận ra ngay.

Đây chẳng phải là cô phục vụ mà anh đã gặp vào mấy ngày trước ở Bếp Gia Viên, bị Trịnh Duyệt răn dạy sao?

Lúc đó Trần Khiêm rất ấn tượng với cô ấy, chỉ nhìn sườn mặt đã biết cô ấy rất xinh đẹp.

Sau khi thấy chính diện lại cảm giác như đã từng quen biết, từ từ nhớ ra.

“Anh quen tôi hả?” Cô gái vừa thầm thì vừa kéo kéo ba đứa nhỏ ở sau lưng.

Hiển nhiên là cô ấy hơi sợ Trần Khiêm, càng sợ Trần Khiêm là bọn buôn người gì đó.

“Tất nhiên, lần trước chúng ta đã từng gặp ở Bếp Gia Viên, cô quên rồi hả?”

Trân Khiêm cười nói.

Cô gái nhớ lại, lúc này mới vui vẻ nói: “Thì ra là anh, cảm ơn lần trước anh đã cứu tôi!”

Sự kiện lần đó, cô ấy bị mảng đến mức không dám ngẩng đầu.

Chỉ là đến khi cô ấy ra khỏi nhà hàng, trộm ngắm bóng lưng của Trần Khiêm một cái.

Bây giờ nghe thấy giọng Trần Khiêm, tất nhiên cô ấy sẽ nhận ra.

Lần trước anh đã giúp mình. Hơn nữa người này, rất giàu!

“Không cần khách sáo, thế thì cô có thể yên tâm rồi nhỉ, ba đứa nhỏ này, cô đang nuôi chúng à?”

Trân Khiêm tò mò hỏi.

“Ừ ừ!"

Tô Tử Nguyệt gật dầu, đưa ba đứa nhỏ đến ven đường. Vừa đi vừa nói cho Trần Khiêm nghe.

Thì ra, ba đứa nhỏ này là ba đứa nhỏ lang thang, sau khi bị bọn buôn người bắt cóc thì lén chạy ra.

Lai lịch không rõ ràng nên cô nhi viện cũng không muốn nhận nuôi.

Dân dà bắt đầu lang thang đầu đường xó chợ.

Ăn xin kiếm sống.

Sau đó, Tô Tử Nguyệt gặp được nên nhận nuôi chúng.

Bình thường, cô ấy là giáo viên ở một nhà trẻ, nhân lúc thời gian rảnh rỗi đi làm công việc part-time, như vậy có thể. kiếm đủ sống.

Còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền để ba đứa nhỏ đi học.

Cũng may Tô Tử Nguyệt là giáo viên nhà trẻ, nếu không ba đứa trẻ này sẽ không ngoan ngoãn như vậy.

Ngẫm lại đúng là đáng thương quá.

Xem ra đây là ba anh em.

Lòng Trần Khiêm hơi đau nhói.

“Vậy người nhà cô đâu?”

Trân Khiêm lại hỏi.

“Tôi lớn lên ở cô nhi viện, không có người nhà!”

Tô Tử Nguyệt vừa nói, vừa cúi đầu vò quần áo của mình.

Cô ấy rất xinh đẹp nhưng sự bần cùng trong khoảng thời gian dài đã che lấp đi ánh sáng của cô ấy.

Quan trọng nhất là, trước mặt Trần Khiêm, cô ấy rất gượng gạo.

Trần Khiêm biết, cô ấy đang sợ anh sẽ khinh bỉ cô ấy.

Ha ha, Tô Tử Nguyệt không biết, lúc trước Trần Khiêm anh cũng là một người không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác đó thôi?

Tô Tử Nguyệt không khác anh là mấy.

Nói thật, Trần Khiêm đã từng cho răng mình là người thê thảm nhất nhưng không ngờ, không biết Tô Tử Nguyệt còn thê

thảm hơn mình bao nhiêu.

Cô ấy không có ai cha mẹ, một cô gái, còn có thể lương thiện đến mức nhận nuôi ba đứa trẻ lang thang.

Cô gái thế này, đúng là hiếm thấy!

Chỉ điểm này thôi đã làm Trần Khiêm rất cảm động rất bội phục.

“Mọi người ở đâu?” Trân Khiêm hỏi.,

“Chúng em ở bên kial

Ba đứa nhỏ chỉ vào một khu dân cư bình thường gần trường tiểu học.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn