Thiên Mệnh Chí Tôn


Hai đứa trẻ cũng lắc läc cánh tay Trần Khiêm: “Anh Trần Khiêm, anh cứu Tiểu Dĩnh đi!”

“Anh biết, vào bên trong để bác sĩ khám đãi”

Trần Khiêm ôm Tiểu Dĩnh từ trong ngực Tô Tử Nguyệt, muốn chạy về phía sảnh cấp cứu của bệnh viện.

“Đứng lại cho tôi! Tôi đã nói với mấy người rồi, không có tiền thì không thể khám được, mau tìm cách kiếm tiền đi, đừng ở đây gây chuyện nữa!”

Hai nhân viên bảo vệ đến ngăn Trần Khiêm lại. “Tôi có tiền, khám cho đứa bé trước đãi” Trần Khiêm vội nói.

“Ôi, chàng trai à, không phải là bọn tôi không giúp cậu, nhưng nếu cứ để cậu vào như vậy mà không thu được tiền thì hai bọn tôi cũng phải cuốn gói mà đi mất thôi, hay là thế này đi, mọi người mau đi góp tiền đãi”

Hai nhân viên bảo vệ cũng không còn trẻ, có thể thấy nhóm Tô Tử Nguyệt không đang khó khăn nên nói vậy, cũng không còn quyết liệt như vừa nãy nữa.

Rõ ràng là Tô Tử Nguyệt đã bị đuổi ra một lần rồi.

“Tôi nói này lão Lưu lão Lý, có chuyện gì vậy? Cổng bệnh viện chúng ta, mấy người này đứng xin cơm hay làm gì? Hửm? Chẳng phải vừa nấy không có tiền đăng kí khám nên bị tôi đuổi đi rồi sao? Sao lại còn đứng lỳ ở đây?”

“Ôi, là bác sĩ Tần, xin lỗi, tôi bảo họ đi ngay đây!” “Khẩn trương lên, hình ảnh gì thế này, đi thôi, Mĩ Mĩ Tiểu

Lệ, chúng ta đi ăn cơm, hôm nay dẫn hai người đi ăn món ngon, khà khà khàit”

Bác sĩ Tần này động tay động chân kéo hai cô gái xinh đẹp đi.

Hai cô gái đó cũng khinh thường nhìn nhóm Trần Khiêm: “Haha, còn rất cố chấp nữa, mau đi góp tiền đi!”

“Cô nhìn từng người bọn họ xem, có thể trả tiền khám bệnh nổi không? Ôi!”

Hai cô gái tôi một câu cô một câu.

Rõ ràng chỉ cần nhìn quần áo, bọn họ đã hoàn toàn khinh thường Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt rồi.

“Bác sĩ Tân, xin anh, khám cho Tiểu Dĩnh trước đã, cầu xin anh!”

Tô Tử Nguyệt lo lắng, còn muốn quỳ xuống trước vị bác sĩ Tân này.

“Tôi có tiền, anh khám trước đi, khám xong rồi, tôi cũng không nợ tiền viện phí đâu!” Trần Khiêm lạnh mặt nói.

“Ôi ôi ôi, cậu cũng có tiền à?”

“Hahaha, đùa lớn vậy!”

“Thăng ranh con, cậu đùa tôi đấy à? Nhìn cậu có chỗ nào. giống người có tiền đâu? Haha, muốn lừa tôi sao, cậu không

có cửa đâu, mau cút đi cho tôi!”

Trần Khiêm nhìn Tô Tử Nguyệt: “Cậu đợi tớ nửa phút, sẽ được vào ngay thôi!”

Nói xong, Trần Khiêm nhìn chăm chằm vào bác sĩ Tân và hai cô gái xinh đẹp, sau đó chạy đến bên đường, ngồi vào xe, đạp chân ga nổ máy xe.

“Mẹ kiếp!”

“Trời ơi!"

“Cái gì cái gì!"

Ba người đều rất kinh ngạc.

Nhất là bác sĩ Tân, tái xanh cả mặt.

Lamborghini Reventon, siêu xe mười tám triệu đấy! Người ta thương người, là một đại thần giàu có đấy! Hai cô gái xinh đẹp che miệng ngạc nhiên.

Chiếc siêu xe này đập thẳng vào mắt bọn họ với lực rất lớn!

“Giờ có thể vào được chưa?”

Hạ cửa sổ xe xuống, Trần Khiêm nhàn nhạt hỏi.

“Có thể có thể chứ, đương nhiên là có thể rồi, tôi lập tức đi sắp xếp một nhóm chẩn đoán, tôi cũng không ăn cơm nữa, chắc chắn sẽ nhanh thôi!”

Bác sĩ Tân hoảng hốt nói.

Trần Khiêm lạnh lùng cười.

Có một số người lại như vậy đấy, bạn hòa nhã cầu xin họ thì họ không cho bạn lấy một cơ hội, nhưng tùy tiện vả mặt họ thì họ lại như cháu trai bạn vậy.

Dĩnh Nhi được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Kết quả chẩn đoán bệnh rất nhanh đã có, Dĩnh Nhi bị thiếu máu, khá nghiêm trọng.

Nhưng trong vòng một năm sẽ chữa hết bệnh, bệnh viện bày tỏ rất tự tin về phương diện này.

Lúc này Trần Khiêm với Tô Tử Nguyệt mới hoàn toàn yên tâm.

“Cậu Trần, về sau cậu nhất định phải chú ý đến Tiểu Dĩnh, chăm sóc cho cô bé nhiều hơn, bảo cô bé ăn nhiều trái cây nữa!”

Lúc này, hai cô y tá xinh đẹp kia đến gần Trần Khiêm.

Thân thiết căn dặn Trần Khiêm cái này cái kia.

Trần Khiêm chỉ cười khổ gật đầu.

Đợi đến lúc Tiểu Dĩnh vào phòng bệnh rồi thì Trần Khiêm mới hoàn toàn yên tâm.

“Chị Tử Nguyệt, chị mau về làm việc đi, không thì viện trưởng lại nói chị đấy!”

Hai đứa trẻ lắc đầu nói. *À, chị không sao đâu, chị phải chăm sóc cho Tiểu Dĩnh!”

“Để bọn em chăm là được rồi, anh Trần Khiêm cũng ở đây mài”

“Bọn em là con trai sao có thể chăm sóc kỹ được, với lại nếu Tiểu Dĩnh muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?”

Tô Tử Nguyệt cũng không biết phải làm thế nào, cô quả thực phải đi làm, còn phải nuôi ba anh chị em nữa.

Nhưng Tiểu Dĩnh vẫn quan trọng nhất.

“Nếu cậu bận thì cứ về làm việc đi, tớ bảo một người bạn tới đây chăm sóc Tiểu Dĩnh là được rồi!”

Tìm hai cô ý tá kia? Nói thật thì Trần Khiêm cũng không yên tâm. Mà tự mình ở lại chăm sóc thì thật sự cũng không tiện.

Vì vậy Trân Khiêm nghĩ đến một người, bảo cô ta đến đây là thích hợp nhất.

Trần Khiêm ngay lập tức gọi cho Trịnh Duyệt.

Mẹ kiếp!

Ai mà ngờ vừa lấy điện thoại ra thì Tô Mộc Vũ đã gọi cho mình ba mươi cuộc gọi nhỡ, còn chưa kể đến tin nhăn điện thoại và wechat.

Là thế này, vì buổi sáng có tiết nên Trần Khiêm có thói quen để chế độ im lặng, lúc ra khỏi lớp, vì vội quá nên quên mở tiếng, sau đó bận đến bây giờ.

Giờ xem thời gian thì säp một giờ rồi.

Cũng có nghĩa là, mình đã cho Tô Mộc Vũ leo cây hơn hai tiếng rồi...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn