Thiên Mệnh Chí Tôn


Gọi cho Trịnh Duyệt trước.

Mặc dù Trịnh Duyệt rất thích tiền nhưng gần đây tiếp xúc. với nhau, chỉ cần là việc của mình thì Trịnh Duyệt cũng rất quan tâm.

Quả nhiên, anh gọi một cuộc thì cô ta tới ngay.

Trần Khiêm lau mồ hôi trên trán, lại gọi qua cho Tô Mộc

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang tắt máy...” Lại tắt máy!

Trần Khiêm gửi tin nhắn wechat.

Kết quả đúng như mình nghĩ, đã bị chặn rồi.

Ôi!

Nói thật, bây giờ Trần Khiêm tự trách mình nhiều hơn.

Còn tự trách hơn cả việc hôm qua mình nói sai, lần này cho cô leo cây lâu quá, không biết phải giải thích thế nào.

Sau khi Trần Khiêm về trường có đến tìm Tô Mộc Vũ mấy lần, kết quả đều là bị sập cửa vào mặt.

Tô Mộc Vũ hoàn toàn không thèm nhìn đến mình.

Lần chiến tranh lạnh này, sợ là không biết đến khi nào. mới kết thúc.

Trần Khiêm một mình đi trong khuôn viên trường, sau đó đến công viên nhỏ một lát.

Giải quyết vấn đề tình cảm nam nữ, thật sự khiến Trần Khiêm có hơi không biết phải làm thế nào.

Hôm nay Trần Khiêm nghe được một câu, đó là khi con gái nói không muốn, thực ra là có muốn đấy!

Nhớ đến Dương Hạ.

Trước đây cũng ở công viên nhỏ này.

Hai người tay trong tay đi dạo.

Sau đó Trần Khiêm lấy hết can đảm nói với Dương Hạ, có thể đi thuê phòng không?

“Bốp!”

“Cút, Trần Khiêm, anh xem Dương Hạ em là loại con gái gì vậy hải”

Trần Khiêm nhớ, mình bị tát một cái, Dương Hạ còn mắng mình một trận.

Rõ ràng là cô ta không muốn.

Nhưng thái độ đó, là thật sự không muốn à!

Lúc đó làm cho Trần Khiêm cảm thấy rất tự trách, phải rồi, Tiểu Hạ là cô gái tốt như vậy, sao có thể thế được. Ngược lại còn khiến Trần Khiêm tốt với Dương Hạ hơn nữa.

Bây giờ nghĩ lại...

Ha, đàn bà.

Cũng không biết là bây giờ Dương Hạ đã đi đâu, làm gì rồi?

Tức cảnh sinh tình, Trần Khiêm lại nhớ đến Dương Hạ. Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi.

Cứ ngồi thế ngày trong công viên nhỏ đến hơn năm giờ chiều.

Lúc này, điện thoại của Trần Khiêm vang lên, là Trịnh Duyệt gọi tới.

“Cậu Trần, cậu... Cậu đang ở đâu?”

Nghe giọng của Trịnh Duyệt hình như rất gấp, nửa như đang nỉ non.

Thần kinh Trân Khiêm căng ra, có thể là Dĩnh Nhi đã xảy ra chuyện gì rồi?

“Tôi đang ở trường, đang chuẩn bị đến bệnh viện, mang đồ ăn đến cho mọi người! Trịnh Duyệt, chị sao vậy?”

Trân Khiêm hỏi.

“Cậu Trần, chiều nay tôi có chút chuyện, là do mẹ tôi, ôi trời, mới đầu tôi tưởng bà ấy chỉ nói chơi thôi, hơn nữa tôi cũng đã nói rõ với bà ấy là không được rồi, nhưng giờ thì sao? Mẹ tôi lại đặt một bàn tiệc ở Kim Lăng, muốn tôi đi gặp đối tượng xem mắt!”

“Cậu Trần, tôi thật sự không muốn đâu, tôi còn trẻ như vậy, cậu nói xem có phải không?”

Trịnh Duyệt thút thít nói. Trần Khiêm nghe xong, lúc này mới thở dài một hơi. Loại chuyện bị gia đình ép đi xem mắt thế này.

Nói thật, cũng chẳng phải là lần đầu xảy ra bên cạnh Trần Khiêm.

Cũng không có gì ngạc nhiên.

Giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, thậm chí như Trịnh Duyệt đã tốt nghiệp rất lâu rồi, chẳng phải có câu thế này sao, mỗi người đều có một giai đoạn, mà tất cả mọi người đều sẽ trải qua những điều tương tự trong giai đoạn này.

Xem mắt là một trong số đó.

“Chị thật sự không muốn phải không?”

“Phải phải, tôi thật sự không muốn đâu cậu Trần, cậu nói xem tôi phải làm thế nào đây? Giờ mẹ tôi đã đặt xong bàn tiệc rồi, phía nhà trai đã đi rồi, nhưng cũng không nói rõ đây là buổi xem mắt, chỉ nói là gia đình hai bên cũng ăn một bữa!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn