Thiên Mệnh Chí Tôn


Cô ta cũng dần nhận ra Trịnh Duyệt.

Chẳng phải là người phụ nữ Hứa Siêu theo đuổi, lần trước bị Hứa Nam với Lâm Kiều bắt gian tại trận đó sao, và Trần Khiêm được người phụ nữ này bao nuôi, giấu ở trong xe.

Chính mắt mình nhìn thấy cảnh tượng hôm đó.

Nhưng một số việc sau này khiến Giang Vi Vi cảm thấy không có khả năng lắm.

Nhìn từ góc độ của cô ta, nếu mình nuôi một tên trai bao thì chắc chắn sẽ không nuôi một tên vô dụng như Trần Khiêm.

Nhưng giờ thì sao, chính miệng người phụ nữ này thừa nhận Trần Khiêm chính là bạn trai nhỏ của chị ta!

Cho nên Giang Vi Vi mới không chút kiêng dè gì mà nói ra.

Cô ta nhìn chăm chằm Trần Khiêm với vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng phải cậu ngầu lảm sao? Hahaha, hóa ra cậu chính là trai bao!

Những lời nói này cũng khiến cho sắc mặt của ba mẹ Trịnh Duyệt rất khó coi.

Nói thế thì có vẻ thăng ranh con này là loại há miệng chờ sung à.

Mẹ Trịnh Duyệt chỉ vào Trần Khiêm: “Trịnh Duyệt, con nói rõ cho mẹ, cậu Trần Khiêm này rốt cuộc là thế nào? Cậu ta thật sự là kẻ bám váy phụ nữ sao?”

“Mẹ, không phải đâu, mẹ nghe con giải thích!” Trịnh Duyệt cũng hơi sốt ruột.

Cô ta thực sự không ngờ, việc từ hôn vốn rất đơn giản giờ lại ồn ào đến mức này.

Cái cô Giang Vi Vi này cũng thật là, sớm không đến muộn không đến mà lại đến ngay lúc này.

“Mẹ không nghe không nghe, con chỉ cần nói cậu ta phải hay không phải thôi?” Mẹ Trịnh Duyệt nói như đỉnh đóng cột.

Giang Vi Vi khoanh tay đứng một bên, sau đó đến bên cạnh Giang Tử Kiều, cười nói: “Anh, anh không cần buồn đâu, anh có nhớ trước đây ở nhà em đã từng nói, trong khoa bọn em có một tên nghèo kiết xác không? Nghèo đến mức không có lòng tự trọng, nghèo đến mức bị bạn gái đá không chút thương xót, sau đó người ta quen với một cậu ấm rồi!"

“Sau đó cậu ta trúng vé số, vênh váo đắc ý không biết họ của mình là gì, còn nhớ tên đầu buồi rẻ rách đó không? Haha, chính là cậu ta đấy!”

Giang Vi Vi nghĩ, đã lật mặt rồi thì cứ lật cho bằng hết luôn đi.

Gần đây Trần Khiêm cậu giày vò Giang Vi Vi tôi cũng không nhẹ đâu.

Ban đầu tưởng cậu có tiền, còn muốn làm bạn với cậu.

Thậm chí Giang Vi Vi tôi suýt chút nữa đã nghĩ rằng khi đó cậu có rất nhiều tiền.

Đặc biệt là cậu tặng cho tôi một bộ quần áo năm sáu mươi nghìn tệ, còn nói là tôi đã giúp đỡ cậu, nhưng cậu tặng cho tôi quần áo đắt như vậy mà không tiếc sao.

Nếu nói không cảm động chút nào thì là nói dối.

Nhưng Trần Khiêm cậu quả nhiên là một kẻ cặn bã, làm đếch gì có tiền!

Cô ta nói ra trước mặt mọi người, là để Trịnh Duyệt thấy rõ được cậu ta trước đây thế nào, thẳng chân đá tên tầm thường này đi!

Lúc này hai mắt Giang Tử Kiều phát sáng, nếu thật sự là tên nghèo kia thì anh ta chẳng có một chút áp lực nào cả.

“Trịnh Duyệt, con nói rõ cho mẹ, người này có giống như những gì Vi Vi nói không? Gậu ta chính là một kẻ nghèo?”

Mẹ Trịnh Duyệt hối thúc hỏi. Thật mất mặt mà, hôm nay quả thực là quá mất mặt!

“Con...”

Trịnh Duyệt vô cùng lúng túng.

Không biết phải trả lời thế nào.

“Phải, trước đây tôi nghèo, nhưng tôi không nghèo đến mức không có lòng tự trọng, tôi chỉ muốn kiếm tiền trang trải cuộc sống, học tập chăm chỉ để tiến lên trong tương lai, vậy thì có gì sai sao?”

Trần Khiêm bị câu nói của Giang Vi Vi đâm vào tim.

Không thể không nói ra những kiềm nén trước đây của mình.

“Tại sao mấy người cứ phải chỉ tay năm ngón vậy, mặc dù tôi nghèo nhưng tôi cũng đâu có gây phiền phức gì cho mấy người, sao mấy người luôn ức hiếp tôi vậy?”

Trần Khiêm nhìn chăm chằm Giang Vi Vị, rít lên một câu.

Bởi vì trong ba năm qua, những sỉ nhục mà Giang Vi Vi đem đến cho Trần Khiêm cũng chẳng ít hơn bọn Lục Thần.

Ở trước mặt mọi người, cô ta không hề giữ lại cho anh một chút mặt mũi, có một lần, anh và Dương Hạ đi dạo ở bên ngoài lớp học thì chạm mặt cô ta.

Cô ta lại mắng thế này ở trước mặt mọi người:

“Trần Khiêm, nghèo rớt mồng tơi như cậu mà cũng có thể tìm được bạn gái à? Thật là hahaha, trời đất ơi!”

Phải rồi, cậu đi quét dọn hội trường đi, đừng có đi ăn với bạn gái, với lại, người như cậu có đi căn tin hay không thì cũng đâu có sao đâu, nghèo như cậu mà một ngày không làm bán thời gian thì không mua nổi cơm để ăn đâu!”.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||

“Cái gì cái gì? Cậu dám không đi? Bốp!” Chính là một bạt tai giáng xuống, “Có tin tôi cắt học bổng của cậu không, cậu cút đi!”

Những việc thế này đều là lúc năm nhất và năm hai, Giang Vi Vi đối xử như vậy với anh trước mặt Dương Hạ.

Dương Hạ cũng vì vậy mà cãi nhau với cô ta mấy lần.

Nhưng Trần Khiêm thì sao, giống như tâm ma trỗi dậy nhưng trong lòng vẫn luôn kiềm nén lại.

Lên năm ba thì tốt hơn một chút, bởi vì Giang Vi Vi căn bản đã lười mắng chửi mình rồi, haha...

Những việc này Trần Khiêm đều kiềm nén lại trong lòng, anh không nói nhưng không có nghĩa là anh quên.

“Hừ, quả nhiên cậu là một tên nghèo, đừng có làm lỡ dỡ con gái tôi, cậu cút đi cho tôi!”

Bỗng nhiên lúc này, mẹ của Trịnh Duyệt tức giận thở hổn hển, bưng cốc trà nóng trên bàn lên, hắt về phía mặt Trần Khiêm.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn