Thiên Mệnh Chí Tôn


"Được rồi Trần Khiêm, tôi đồng ý!"

Triệu Nhất Phàm vươn tay sửa sang mái tóc của mình, nhẹ giọng nói rằng.

"Lạy chúa trên cao! Nữ thần Triệu Nhất Phàm đồng ý lời †ỏ tình của một tên nghèo?"

"Gì cơ gì cơ? Tôi không nghe lầm chứ, trời ạ, khoa chúng †a có biết bao cậu ấm theo đuổi Triệu Nhất Phàm, Triệu Nhất Phàm liếc cũng không thèm liếc đến bọn họ, hiện giờ lại trở thành bạn gái của tên nghèo này á?"

"Lẽ nào nữ thần thích kiểu bần bần như vậy, sớm biết vậy tôi đã giả làm một tên rách rưới rồi, a a a! Đây là mối tình đầu của Triệu Nhất Phàm phải không?”

Đám sinh viên nam rơi vào trong vô tận kêu gào và hoài nghĩ.

Đám sinh viên nữ thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Các cô đoán Triệu Nhất Phàm điên rồi, tên Trân Khiêm này đúng là có vẻ ngoài sạch sẽ dễ nhìn đôi chút, thế nhưng cái dáng vẻ kia của hắn, Triệu Nhất Phàm mắt cao hơn đầu sao có thể vừa ý hẳn ta?

Nhưng mặc kệ mọi người tự tìm lý lẽ kiểu gì, Triệu Nhất Phàm cũng đã đồng ý rồi.

Hơn nữa còn chủ động cầm lấy bó hoa từ trong tay Trần Khiêm.

Sau đó còn như xấu hổ mà vòng qua người Trần Khiêm trở về lớp học của mình.

"Mở tiệc mở tiệc, tối nay cậu phải mở tiệc chiêu đãi bọn tôi nhai"

Bọn người Từ Hà đều vui vẻ muốn chết, ồn ào la hét.

Chỉ có Lâm Kiều ôm một cục tức trong lồng ngực, còn vô cùng tức giận mà liếc xéo Trần Khiêm một cái, tiếp cũng vung tay rời đi mất.

Tên Trần Khiêm này có ý gì đây, kể từ ngày yêu đương với Hứa Nam đến giờ, Trần Khiêm cậu không biết tôi cũng có ý với cậu sao?

Giờ lại ngang nhiên ở trước mặt tôi mà tỏ tình với cô gái khác.

Quả thật đả thương lòng tự trọng của Lâm Kiều. Haizzz!

Chỉ có Trần Khiêm mắt to trừng mắt nhỏ, hồn phách còn chưa kịp phục hồi lại từ trong ngạc nhiên vừa rồi.

Anh tới đây làm gì? Đó là định hẹn Tô Mộc Vũ ra ngoài gặp mặt.

Định mệnh! Sao mình lại thành bạn trai của Triệu Nhất Phàm rồi?

Mẹ cha nó chứ! Mình chưa mở miệng một chữ mà sao lại trở thành bạn trai của Triệu Nhất Phàm rồi?

Trần Khiêm vừa rồi vốn muốn giải thích rõ ràng.

Thế nhưng bị nhiều người vây quanh như vậy, Trần Khiêm có hơi không biết phải nói gì mới đúng đây. Mới thẫn thờ phút chốc, không khí đã biến đổi rồi.

Sự việc bị làm to đến mức này, kết quả bản thân lại nói không phải muốn tới để tỏ tình với Triệu Nhất Phàm, vậy cũng quá mất mặt phải không?

Còn có Tử Hà vẫn đứng một bên ra sức cổ vũ nữa.

Khiến cho Trần Khiêm giải thích cũng không phải, không giải thích lại càng không được.

Không được, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng với Triệu Nhất Phàm, nơi này cũng không nên ở lâu. Nếu để cho. Tô Mộc Vũ thấy, vậy thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch hiểu lầm này!

Trần Khiêm gãi đầu một cái, xoay người định đi.

"Trần Khiêm!"

Đúng lúc này, một giọng nữ từ phía sau truyền đến ngăn bước Trần Khiêm.

Nghe thất giọng nói này, Trần Khiêm cả người chấn động. Chính là Tô Mộc Vữ

Trần Khiêm lúc này mới nhận ra, Tô Mộc Vũ vẫn luôn đứng lẫn trong đám người nhìn về phía mình.

Thôi xong, hểu lầm to rồi! "Mộc Vũ, cậu nghe tớ nói!" Trần Khiêm sốt ruột lên tiếng.

Trần Khiêm thừa nhận, lúc ban đầu anh rất thích cô gái tên Triệu Nhất Phàm, bởi vì vẻ ngoài của cô ta thật là quá quá đẹp.

Nhưng trải qua vài lần tiếp xúc, Trần Khiêm sớm đã không còn cảm giác gì với cô ta.

Hơn nữa người Trần Khiêm muốn theo đuổi nhất vẫn là Tô Mộc Vũ, cô ấy là một tồn tại mà những cô gái khác không thể thay thế được.

Thế nhưng hiện giờ, nhà dột lại gặp mưa rào, đến nước này thì càng bôi càng đen.

"Trần Khiêm cậu không cần nói gì hết, tớ đều nhìn thấy cả rồi! Ừm, rất tốt, chúc cậu hạnh phúc!"

Tô Mộc Vũ nhìn chăm chăm Trần Khiêm, chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một.

"Hừ, tên lừa tình đáng ghê tởm, một đằng thì mỗi ngày chơi trò mờ ám với Tô Mộc Vũ nhà chúng ta, vừa chớp mắt đã tỏ tình với cô gái khác, đậu, không phải chỉ là một tên nghèo. hèn thôi à? Tỏ vẻ cái nỗi gì, Mộc Vũ nhà chúng tôi mắt mù rồi!"

"Nhổ vào, thật là buồn nôn!"

Bạn cùng phòng của Tô Mộc Vũ tất nhiên đều biết Trần Khiêm, lúc này tất cả đều khinh bỉ chửi măng Trần Khiêm, chỉ thiếu chưa nhổ nước miếng vào thẳng mặt anh.

"Mau cút khỏi khoa Phát thanh của chúng tôi, thật mất mặt!"

Mấy sinh viên nữ như thể cùng chung mối thù. "Chuyện này có thể là hiểu lầm! Mộc Vũ, cậu nghe tớ..." "Bốp!"

Trần Khiêm chưa kịp nói hết lời, Tô Mộc Vũ bỗng nhiên xoay người lại, xông đến quăng cho Trần Khiêm một cái tát.

Tát bốp một cái vang rền.

Sau đó vứt cho Trần Khiêm một ánh mắt về sau cậu thích làm thế nào thì cứ làm thế đi liền xoay người bỏ đi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn