Thiên Mệnh Chí Tôn


Cứ tưởng rằng lần này đã câu được một đại gia, mặc dù không thể sánh bằng anh Bình Phàm nhưng dù gì cũng có ít thực lực.

Vương Tiểu Đề cứ ngỡ răng mình đã nếm được cảm giác được cưng bắng tiền.

Nhưng bây giờ nhìn Lý Thiếu này, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.

Lý Thiếu này, muốn tiêu mười nghìn hai mươi nghìn còn được, nếu muốn nhiều hơn nữa, anh ta sẽ không có, huống

chỉ tiêu bảy mươi tám mươi nghìn chỉ để mua một bó hoa.

Vương Tiểu Đề nản lòng muốn tránh đi ánh mắt giễu cợt của khách hàng.

Kết quả vừa quay đầu đã thấy Trần Khiêm nhìn sang đây cười.

Vừa cười vừa nói gì đó với cô bạn gái xấu xí nghèo hèn của anh.

Phút chốc, Vương Tiểu Đề bùng nổ. “Mẹ nó, Trần Khiêm, cậu cười gì?”

Vương Tiểu Đề đứng thẳng lên, chỉ vào Trần Khiêm đang ngồi ở bàn khách quý, tức giận mắng.

Thằng nghèo hèn này, có gì mà buồn cười, chẳng phải cậu ta cũng ra vẻ đặt bàn khách quý thôi sao, còn dám cười mình hả?

“Gì? Ai cười cô đâu, tôi đang ngắm hoa mà, thế nào, cần cô cho phép hả?”

Trân Khiêm tức giận đáp lại. Ban nãy Trần Khiêm thấy có vẻ như Tô Tử Nguyệt rất thích hoa này nên hỏi một chút, muốn mua cho cô một đóa,

nhưng lại bị Vương Tiểu Đề mảng.

“Trời ạ, cậu còn ngắm hoa, cậu xứng à?” Vương Tiểu Đề mỉa mai.

Trần Khiêm không còn gì để nói, lắc đầu. Chỉ búng tay với cô phục vụ bán hoa, ý bảo cô ấy qua đây.

Phục vụ cũng mỉm cười đẩy xe hoa hồng đến trước mặt Trần Khiêm.

“Tổng cộng có bao nhiêu đóa hồng?” “Hả? Quý khách, anh đang hỏi xe này hả?” Cô phục vụ xinh đẹp kinh ngạc, vội nói: “Tổng cộng có một nghìn không

trăm linh một đóa, thưa anh!”

“Một nghìn không trăm linh một đóa, khoảng hai trăm nghìn đúng không?”

“Đúng vậy thưa anh, anh... Anh muốn làm gì?” Phục vụ trợn mắt.

Thật ra Tô Tử Nguyệt biết Trần Khiêm đang định làm gì, ban nãy mình còn ngắm hoa hồng Damascus.

Cô ấy nhớ lúc nhỏ cô ấy đã từng thấy nó trên sách giáo khoa.

Không ngờ hôm nay lại được diện kiến hoa hồng thần kỳ Damascus.

Cho nên mới ngẩn ngơ.

Chắc chăn là Trần Khiêm thấy mình thích nên có ý định muốn mua.

Muốn can ngăn nhưng đã muộn.

Trần Khiêm đã lấy thẻ ra, hơn nữa còn thờ ơ nói một câu:

“Tôi mua hết số hoa này, quẹt thẻ!”

“Cái gì!”

Phục vụ ngơ ngác, mua hết!

Mà Vương Tiểu Đề thì nuốt một ngụm nước bọt. Mặt cô ta đau rát như thể bị ai đánh.

Không thể nào, thăng nghèo này lại giả vờ gì chứ?

Chắc chắn là cậu ta đang làm ra vẻ, sao cậu ta lại có thể có nhiều tiền đến vậy?

Nhưng tiếng quẹt thẻ thành công lại giống như vô số bàn tay từ trên trời giáng xuống đánh lên mặt Vương Tiểu Đề từng cái từng cái.

Hai trăm nghìn!

Trời ơi, Trần Khiêm này lại có hơn hai trăm nghìn, hơn nữa còn mua hoa, không hề tiếc nuối chút nào?

“Chốc nữa tớ sẽ mang hoa đến nhà thay cậu, sau đó trang trí thật xinh đẹp!”

Trần Khiêm không hề nhìn bộ dạng khiếp sợ của Vương Tiểu Đề.

Mà cười cười tán gẫu với Tô Tử Nguyệt. Sau khi ăn cơm xong thì rời đi. Chưa hề nhìn đến Vương Tiểu Đề dù chỉ một ánh mắt.

Vương Tiểu Đề cực kỳ khó chịu trước sự làm lơ của Trần Khiêm.

Trời ơi trời ơi, người luôn bị cô ta khinh thường, thì ra lại giàu đến vậy!

A!

Không được, mình phải làm rõ chuyện này!

Vương Tiểu Đề đuổi theo ra ngoài.

Nhưng đập vào mắt cô ta là bóng dáng của chiếc Lamborghini quen thuộc đang rời đi, nào còn bóng dáng của Trần Khiêm và cô gái kia đâu?

“Là chiếc siêu xe đó? Trời ơi, cuối cùng chiếc siêu xe đó cũng được lái ra ngoài rồi, vị đại gia thần bí kia xuất hiện rồi, ây da, sao mình lại không ra đây sớm hơn, nếu ra sớm thì đã được chứng kiến chân dung của đại gia đó rồi!”

Vương Tiểu Đề sốt ruột đến mức giậm chân, lại bỏ lỡ cơ hội làm quen với cậu ấm.

Nhưng mà...

Có vẻ như Vương Tiểu Đề nhớ đến chuyện gì đó, bỗng ngơ ngẩn.

Không đúng!

Trần Khiêm đâu?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn