Thiên Mệnh Chí Tôn


“Chào chị Đường Sở, em tên Trần Khiêm, em là người chọn chỗ này đấy!”

Trần Khiêm cười nhạt.

Người tên Đường Sở này rất giống Đường Nhiên, cũng thuộc dạng xinh đẹp, hơn nữa bởi vì từ nước ngoài về làm cô †a có phong thái rất đặc biệt.

Nhưng thái độ chỉ trích xoi mói lúc mới đến của cô ta lại nằm trong dự đoán của Trần Khiêm.

Ha ha, cô em gái Đường Nhiên của cô ta cũng là người thế này đó thôi!

“Ồ ồ, cậu là Trần Khiêm à, tôi muốn gặp cậu lắm, nghe hai đứa em của tôi nói cậu giàu lắm, sau khi trúng số còn mua

Lamborghini nữa, ha ha, cậu đưa tôi đến nơi như vậy đấy hả?”

Đường Sở không hề khách sáo, vừa nói vừa bước vào phòng riêng.

Còn khế bịt mũi lại. Nơi này sạch sẽ như vậy, làm sao có mùi gì lạ được chứ. Ngay lập tức, Trần Khiêm chỉ cười gượng lắc đầu.

“Trần Khiêm, cậu nói thử xem bây giờ cậu còn bao nhiêu tiền của đợt trúng vé số?”

Đường Sở hỏi thẳng vào vấn đề.

Trần Khiêm cười nhạt: “Cũng không bao nhiêu, đã tiêu kha khá rồi!”

“Ha ha, tôi biết ngay mài Loại người như cậu là hình tượng điển hình của dân nhà giàu mới nổi, biết làm chủ cho thuê nhà như người ta còn đỡ, nhưng loại người như cậu, mới giàu là mua siêu xe ngay, chắc chắn là tốn nhiều lắm rồi!”

Đường Sở läc đầu.

Trần Khiêm cười gượng gật đầu.

Xem ra Tô Mộc Vũ và Đường Nhiên chưa nói thân phận của mình cho bà chị này nghe.

Cũng là vì giữ bí mật cho mình.

“Vậy Trần Khiêm, sau này cậu có kế hoạch gì không?” Đường Sở lại hỏi.

“Chưa suy nghĩ xong!”

Lại là vấn đề này, Trần Khiêm chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn cho qua.

Đường Sở lại thất vọng lắc đầu. Lúc này, Tô Mộc Vũ vội chen vào đổi đề tài:

“Chị Đường Sở, chẳng phải chị nói hôm nay chị có vài người bạn du học và làm việc ở nước ngoài đến Kim Lăng chơi hả? Sao không thấy mấy chị ấy đâu?”

“À à, chắc họ cũng sắp đến rồi, này, vốn dĩ là muốn ăn chung một bữa cơm để mọi người làm quen với nhau. Họ à, là nhân tài du học nước ngoài cả đấy nhưng mà em nhìn nơi này đi, thấp kém như vậy, sao lại để người ta đến được!”

“Hả? Chị Đường Sở, em thấy chỗ Trần Khiêm chọn được mà, lại có nơi nghỉ ngơi dừng chân nữa, có thể sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở đây!”

Tô Mộc Vũ nói.

“Ha ha? Nghỉ ngơi ở đây, em gái, em muốn chị mất mặt với bạn bè hả?”

Đường Sở bất đắc dĩ.

Lúc này, điện thoại cô ta reo lên.

Vui vẻ vội vàng nhấc máy.

“Gì, các cậu đã đến rồi hả? Hả? Em cậu đón cậu à, wow wow, tớ còn chưa ăn cơm nữa, đang chuẩn bị ăn với em gái tớ này! Hình như chỗ này tên nhà hàng Trúc Phong, cậu đừng

đến đây, chỉ bằng đi chỗ khác ăn đi, chỗ này kém lắm!”

Đường Sở vừa nói vừa nhìn Trần Khiêm với ánh mắt khinh bỉ.

Cho rằng Trần Khiêm là một người rất thấp kém. “Mẹ ơi, các cậu đến đây thật hả?”

Không biết trong điện thoại nói gì, về cơ bản là bạn của Đường Sở muốn đến xem nhưng Đường Sở lại sợ hãi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn