Thiên Mệnh Chí Tôn


Cũng may đúng lúc này, món ăn được mang lên.

“Xin chào các quý ông quý cô, đây là rượu vang La Romanee - Conti nhà hàng chúng tôi dành tặng cho quý khách, mời quý khách dùng!”

Một cô phục vụ cung kính bưng một chai rượu vang đỏ bước vào nói.

“La Romanee - Conti? Thật hay giả vậy? Đây là nhãn hiệu rượu vang đät đỏ nhất thế giới, là loại rượu đứng đầu trong mười loại rượu vang xa xỉ nhất thế giới!”

Nghe phục vụ giới thiệu xong.

Nhóm người Đường Sở, Ngụy Lâm kinh ngạc.

Họ sống và làm việ về rượu vang ở nước ngoài nên chắc chắn rất hiểu

“Lấy sang đây cho tôi xem thử, cuối cùng có phải thật không?”

Đường Sở kinh ngạc đến mức mặt đỏ rực, nhận lấy và quan sát một cách thật cẩn thận, kết quả vừa nhìn, cô ta càng phấn khích hơn:

“Là thật đấy!” “Hả? Tớ cũng xem thử!” Ngụy Lâm cũng kích động.

Cuối cùng tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt cực kỳ kinh hãi nhìn về phía Ngụy Cường, ánh mắt này, giống như ngay từ đầu chỉ cảm thấy cậu khá cừ thôi, bây giờ bỗng phát hiện cậu là đàn anh cừ đến mức không ai có thể cừ hơn!

“Ngụy Cường, em nói đi, bạn của em là người thế nào vậy? Sao lại quen biết rộng đến vậy? Em có biết loại rượu vang đỏ này không, ở nước ngoài, chỉ có mấy ông chủ lớn mới có thể uống!”

Đường Sở càng nhìn càng thích Ngụy Cường. “Đúng đó em trai, em có bạn bè thế này, sao chị lại không biết vậy, nói đi, cuối cùng em còn giấu chị bao nhiêu chuyện nữa?”

“Em cũng không rõ nữa, tóm lại hôm nay người bạn đó làm em tự hào quá, ha hai”

Ngụy Cường cũng ngơ ngác, phần tình nghĩa này cũng nặng quá.

Chỉ là giờ phút này anh ta không suy nghĩ nhiều, bởi vì ánh mắt sùng bái của nhóm người Đường Sở làm Ngụy. Cường cực kỳ sảng khoái.

Trần Khiêm ngồi một bên không nói gì.

Có lẽ Trịnh Duyệt là người đã đưa bình rượu này.

Bà chị này, vì muốn anh có thể diện, đúng là chịu bỏ vốn thật đấy.

Nhưng lại bị Ngụy Cường lấy đi thành quả chiến thẳng mất, nhưng Trần Khiêm cũng không hề có ý định tiết lộ sự thật vì chắc chăn Đường Sở sẽ không tin.

Và một lý do khác nữa là, anh muốn thể hiện điều gì? Thể hiện anh rất ngầu à?

Nhàm chán!

Trần Khiêm thầm nghĩ mọi người vui vẻ là được.

Cứ thế suốt bữa cơm.

Toàn bộ quá trình, Đường Sở càng ngày càng chướng mắt Trần Khiêm, cứ mang anh ra làm nền cho Ngụy Cường.

Sau khi ăn xong, mọi người vui vẻ xuống lầu, Ngụy Cường đi tính tiền trước.

“Quý khách, bữa cơm này được ưu đã giảm giá 70%!” “Cái gì?”

Nhân viên đứng trước máy tính tiền vừa nói xong, mọi người lại ngạc nhiên.

“Mẹ nó, em được đó Tiểu Cường, giảm giá 70%! Đúng là tự hào quá đi!”

Đường Sở lại nói một cách kinh ngạc.

“Ha ha, chuyện nhỏ thôi mài! Chị Sở Sở, Mộc Vũ này, chỉ băng chúng ta lại ra ngoài đi dạo đi, sau đó chiều nay em lại sắp xếp khách sạn để mọi người nghỉ ngơi!”

“Được đó được đó, nói thật lòng, ngoại trừ lúc nhỏ được chơi bời ở Kim Lăng thì sau khi ra nước ngoài, chị không về nước. Nhưng mà đợi chiều nay em chị xin nghỉ, chúng ta lại ra ngoài đi dạo, chị còn vài người bạn cấp ba cũng muốn hẹn gặp nhau, mọi người đi chơi chung làm quen nhé!”

Đường Sở cười nói.

“Thế thì tốt quá, nếu đã vậy thì tối nay em lại đặt bàn ở Bếp Gia Viên!”

Ngụy Cường vỗ ngực nói.

*À, chị, chị Ngụy Lâm, chiều này trường tụi em có việc nên không đi chơi với mọi người, mọi người chơi vui vẻ nha, em và Trần Khiêm về trường trước!”

Tô Mộc Vũ thấy có vẻ như Trần Khiêm không vui läm, dù sao thì.

Hôm nay cô muốn để Trần Khiêm mời chị mình ăn cơm, kết quả lại bị Ngụy Cường này giành hết sự nổi bật.

Tô Mộc Vũ cũng hiểu, thân phận của Trần Khiêm không thể lộ ra ánh sáng được.

Sợ anh bị khinh bỉ nên Tô Mộc Vũ chỉ có thể về với Trần Khiêm trước.

“Hả? Nhưng Mộc Vũ, cậu không đi thì không hay lắm!” Ngụy Cường xin.

Thấy Tô Mộc Vũ nhất định không chịu, đành phải nhìn về phía chị Đường Sở cầu xin.

Đường Sở hiểu ý ngay, lập tức lạnh lùng nhìn Trần Khiêm, sau đó nói với Tô Mộc Vũ:

“Mộc Vũ, em sang đây với chị một lúc, có chuyện này chị phải nói với eml”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn