Thiên Mệnh Chí Tôn


Vương Đại Mỹ kiêu ngạo nói.

“Sơn trang suối nước nóng, em đã từng nghe nói rồi, có vẻ như nó là sơn trang suối nước nóng cao cấp nhất cả nước, giá trị tiêu thụ cao ngất trời, ra vào đắt đỏ!”

Bởi vì thể hiện cảm giác tồn tại nên Ngụy Cường vội vã chen vào bổ sung.

“Tớ cũng từng nghe nói nhưng nếu là nơi đó thì tớ không trả nổi, cậu nói nơi khác đi, tớ sẽ sắp xếp!”

Đường Sở phát hiện, Vương Đại Mỹ thành tâm muốn đối đầu với mình.

“Được thôi, vậy tớ nói tiếp, chúng ta đến trang viên đứng thứ hai ở Kim Lăng đi, cũng có thể ăn uống nghỉ ngơi, nhà hàng Trúc Phong, mức phí ở nơi đó, tớ nghe nói chỉ thấp hơn sơn trang suối nước nóng một ít thôi, Sở Sở, mấy năm nay cậu sống tốt như thế, nếu có thể sắp xếp ở đây, thì tớ sẽ phải dụi mắt mà nhìn! Sau này gặp cậu, tớ sẽ không gọi cậu là Sở Sở nữa mà gọi là chị Sở Sở!”

Vương Đại Mỹ nói đùa.

Nói tới nói lui, gây chuyện thì vẫn gây chuyện.

Cô ta chỉ là nói cho đã cái mồm, dù sao mọi người đều biết rằng, cho dù bạn giàu nhưng có hai nơi không thể tùy tiện đến, đó là sơn trang suối nước nóng và nhà hàng Trúc Phong!

Cho nên Vương Đại Mỹ muốn nói với Đường Sở rằng, đừng tưởng rằng mình xuất ngoại du học thì sẽ hay ho lắm.

Có rất nhiều nơi, sẽ làm cậu phải mất mặt!

Nhưng mà...

“Phụt!”

Đường Sở bật cười thành tiếng.

“Nhà hàng Trúc Phong? Cậu đang nói đến cái trang trại quê mùa kia đấy hả? Nếu đêm nay tớ sắp xếp cho mọi người thì cậu phải thực hiện lời hứa gọi tớ là chị Sở Sở đó...”

Đường Sở khá nghiêm túc.

Vương Đại Mỹ căn răng thầm nghĩ: “Được thôi, nếu cậu có thể sắp xếp được thì tất nhiên tớ sẽ gọi cậu là chị Sở Sở rồi!"

“Ha ha ha, thế nhé, Ngụy Lâm, Ngụy Cường, chúng ta đến nhà hàng Trúc Phong!”

Đùa à.

Trưa nay đồ nghèo Trần Khiêm kia là người mời cô ta đến trang trại quê mùa đó ăn cơm đấy.

Sau khi đến, Đường Sở cảm thấy đủ rồi.

Nơi thế này, chỉ có dế nhũi mới đến thôi.

Nhưng bây giờ thì chẳng sao cả, đã đánh cược với nhau rồi, chỉ cần mình có thể sắp xếp, được nghe Vương Đại Mỹ gọi mình một tiếng chị Sở Sở là đủ rồi.

Thoáng chốc đã đến nơi.

“Phục vụ, cho tôi bàn tiệc đắt nhất, hơn nữa, một hai ba bốn năm... Cho tôi thêm năm phòng!”

Đường Sở gọi.

Giờ phút này, chưa bao giờ cô ta cảm thấy sảng khoái như vậy.

“Vâng quý khách, bây giờ tôi sẽ sắp xếp ngay! Chào cô, tổng cộng phí phòng là năm trăm nghìn chẵng, mời cô quẹt thẻ!”

Phục vụ cung kính, khom lưng với Đường Sở liên tục.

Đúng là có tiền thật đó!

“Hả? Cái gì cái gì, năm trăm nghìn? Tôi đặt năm căn phòng, một đêm thôi mà năm trăm nghìn? Tôi có nghe lầm không?”

Đường Sở trợn mắt nhìn.

“Đúng mà quý khách, đây là phòng phổ thông, nhưng mà bởi vì cô đã đặt phòng nên chúng tôi sẽ sắp xếp miễn phí bữa tối cho cô. Chúng tôi sẽ tập hợp các đầu bếp nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới để cô lựa chọn khẩu vị!”

Phục vụ vừa cười trả lời vừa đẩy boss của mình lên phía trước.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn