Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cô có việc gĩ?"

Trần Khiêm cũng không ngờ lại gặp được Vương Tiểu Đề đúng lúc như vậy.

Lúc này mới lạnh lùng nói.

“Haha, tôi hỏi cậu, buổi sáng cậu vả vào mặt tôi, bây giờ cậu lấy thân phận này đứng trước mặt tôi thì cậu có tâm trạng gì?”

Vương Tiểu Đề nói với vẻ đầy thù hãn

Lúc bị Trần Khiêm làm bẽ mặt, trong lòng Vương Tiểu Đề ngoài hối hận và ăn năn ra thì còn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Những cảm xúc này đã quấy nhiễu Vương Tiểu Đề cả một ngày rồi!

Bây giờ cô ta không thể nào không trả thù được.

“Chẳng có tâm trạng gì cả. Cô có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn đang bận!”

Trần Khiêm cười khổ, thờ ơ nói.

“Haha, bận, bận cái rằm, Trần Khiêm, đi! Lấy cho tôi một tờ khăn giấy!”

Vương Tiểu Đề chỉ vào hộp giấy ăn ở một bên.

“Bây giờ cậu đang là phục vụ, chắc là sẽ phục vụ cho khách hàng chứ nhỉ, nếu không tôi sẽ khiếu nại với quản lý của mấy người!”

Nghe Vương Tiểu Đề lảm nhảm.

Trần Khiêm cũng muốn say luôn.

Nhưng nghĩ lại thì cô ta nói cũng có lý, hiện tại mình chỉ là một bồi bàn thôi.

Lúc này, anh cầm khăn giấy đưa cho cô ta.

“Tôi không cần, giày tôi bẩn rồi, cậu lau giày cho tôi!"

Vương Tiểu Đề kiêu ngạo như một con khổng tước.

“Nghe thấy chưa hả? Tiểu Đề của bọn tôi bảo cậu lau giày đấy, hừ hừ, ban đầu còn tưởng Trần Khiêm mà Tiểu Đề nói là một anh chàng vừa cao vừa đẹp trai, giờ thấy cậu bọn tôi thực sự thất vọng đấy!”

“Đúng đấy, chẳng phải rất giàu có à? Sao lại chạy đến đây làm bồi bàn thế, ôi chao, thứ con trai không có tiền mà làm ra vẻ mình giàu lầm như cậu là tởm nhất luôn đấy!"

“Haha, chị Tiêu nói đúng thật, có người vì sĩ diện mà cái gì cũng có thể làm được!”

Một nhóm các cô gái khoanh tay chế nhạo. Còn Vương Tiểu Đề thì vẫn đang giơ chân lên đợi

Nhưng Trần Khiêm không lau, chỉ để tờ giấy sang một bên, nói

“Nếu cô muốn gọi người lau chân cho cô, vậy thì ra

khỏi phố thương mại Kim Lăng đi, đến quán bar ở phố đèn đỏ ấy, ở đó có cả người liếm chân cho cô luôn!” Trần Khiêm nói xong thì dứt khoát xoay người rời đi. “Cậu cậu oậu!”

Vương Tiểu Đề vô cùng tức giận.

Cậu ta lại bảo mình đi tìm trai bao sao!

Nhưng nghĩ lại thì Vương Tiểu Đề cũng không thấy tức giận nữa mà còn thấy rất vui vẻ.

Dù sao thì những băn khoăn lo lắng cả ngày của mình cũng được xóa bỏ rồi, giống như một ngọn núi lớn đè trong lòng vậy, cuối cùng cũng thoải mái dễ chịu như đã được dời đi rồi.

Gô ta thật sự tưởng rằng Trần Khiêm rất giàu có, hơn nữa rất có thể chính là chủ nhân của chiếc Lamborghini

Nếu đúng là như vậy thì Vương Tiểu Đề cô ta quả thực có thể sẽ chết đấy.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn