Thiên Mệnh Chí Tôn


Rõ ràng giám đốc Trương chưa từng bị đánh, cái tát này và một ly rượu, ông ta hoàn toàn sững sờ.

“Đánh ông thì sao, ông ít động tay động chân thôi!”

Mặt Mạnh Thái Như lạnh lùng, chán ghét nói

Con mẹ nó ông có tiền thì giỏi lắm à, cho dù ông có nhiều tiền hơn nữa, thì có thể nhiều bãng Bình Phàm được sao?

“Hừ, con đàn bà thối này, mày là người đầu tiên đánh Trương Đại Sơn tao đấy, nế mặt mày mày không chịu, hôm nay mà không làm tao hài lòng thì đừng hòng ra khỏi quán bar này!”

Trương Đại Sơn tức giận đập vỡ ly.

Bốn năm tên bên cạnh nhảy ra

Vây xung quanh Mạnh Thái Như. Lúc này Mạnh Thái Như mới hơi sợ.

Thực ra thì vừa nấy đánh xong cô ta cũng hơi hối hận rồi.

Mặc dù mình quen biết với Bình Phàm nhưng suy cho cùng thì cậu ấy là người mà mình không thể với tới. KHÔNG Q𝗨ẢNG CÁO, đọc 𝘵ru𝐲ệ𝓷 𝘵ại ++ 𝖳r𝗨m𝖳ru𝐲𝑒 𝓷.ⅴ𝓷 ++

Trương Đại Sơn ở trước mặt này chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn

Lúc này bình tĩnh lại mới thấy hơi sợ.

“Vậy ông... Ông muốn thế nào? Tóm lại tôi sẽ không cởi quần áo đâu!"

“Hừ, được, không cởi thì không cởi, nhưng chai rượu vang này cô phải uống hết trong một hơi cho tôi, nếu không thì chuyện này không xong đâu!”

Trương Đại Sơn cười gản, khui chai rượu ra, đặt bên cạnh Mạnh Thái Như.

“Được, làm như ông nói!"

Mạnh Thái Như hít sâu một hơi, việc này, cô ta cũng không muốn dây dưa thêm nữa, dứt khoát uống xong chai này rồi rời đi thôi

Đang chuẩn bị căm lên.

“Chị Mạnh, không còn sớm nữa, chị không về à?”

Lúc này, Trần Khiêm đấy cửa bước vào phòng bao.

Vừa nãy Trần Khiêm ở ngoài cửa nghe một lát, cũng nằm sơ tình hình ở bên trong, người đàn ông béo này muốn ép Mạnh Thái Như say.

Còn về việc xưng hộ, lúc nấy ở trên đường Mạnh Thái Như đã dặn kỹ, đừng gọi là cô giáo, gọi cô giáo quá gượng gạo rồi.

“Mẹ kiếp, tên nhóc này ở đâu tới vậy, cút cho tôi!"

Trương Đại Sơn thấy Trần Khiêm chen ngang, mặt lộ ra vẻ hung ác.

“Gì nhỉ, tôi với chị Mạnh tới đây cùng nhau, phải về cùng nhau!”

Trần Khiêm thản nhiên nói. Không phải Trần Khiêm nhân từ, chỉ là cảm thấy nếu Mạnh Thái Như cứ như vậy bị người ta dụ dỗ, lòng mình cũng chẳng dễ chịu gì

Của hời này, có hưởng thì cũng nên là mình hưởng mới đúng!

Tóm lại bây giờ Trần Khiêm không muốn để Mạnh Thái Như ở lại đây.

“Mẹ nó, tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không, người đâu, đuổi cậu ta đi cho tôi!"

“Mẹ nó, tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không, người đâu, đuổi cậu ta đi cho tôi!”

Trương Đại Sơn xé áo sơ mi của mình, lộ ra ngực. đầy hình xăm

Lúc này có hai ba tên vệ sĩ đến đuổi Trần Khiêm.

“Đợi đã, Trần Khiêm, cậu ra ngoài đợi tôi trước đi, đây là chia khóa xe của tôi, tôi uống xong sẽ đi, cậu ra ngoài trước lấy xe rồi đợi tôi!”

Mạnh Thái Như nháy mắt với Trần Khiêm.

Dù sao bây giờ Trần Khiêm cũng có bảng lái rồi, cùng lảm là để cậu ta tự đi.

Trần Khiêm nhìn một cái rồi cũng gật đầu đồng ý, dù sao thì vợ của ông chủ cũng đang ở đây, quan hệ với Mạnh Thái Như cũng tốt như vậy, chắc không nhằm mắt làm ngơ để cô ta bị làm gì đâu.

Anh cầm chìa khóa xe rời đi. Sau khi Trần Khiêm đi không lâu, hai tên vệ sĩ cũng đã theo sau đến bãi đỗ xe theo mệnh lệnh của Trương Đại Sơn.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn