Thiên Mệnh Chí Tôn


Nhưng ai ngờ người ta không biết thật!

"Biết cậu? Cậu là ai mà tôi biết cậu? Nhóc con ở rể à? Sao lại không được yêu quý như vậy?"

"Xem ra thắng nhóc cậu là tên ăn bám, là bao cát trút giận! Ha ha hai"

Hai bảo vệ chế giễu.

"Cậu... Cậu Trần!"

Đúng lúc này, dưới chân núi vang lên giọng nữ trong trẻo êm tai, lộ rõ vẻ cung kính.

Ơ!

Hai bảo vệ nhìn thấy cô gái xinh đẹp này thì ngừng cười cợt ngay lập tức.

Đồng thời trên trán túa mồ hôi lạnh, cô ấy gọi anh chàng này là gì cơ?

Cậu Trần?

Trần Khiêm quay đầu nhìn lại, vùng trán giữa hai đầu lông mày khẽ nhướng lên.

"Chào chị Đường Nhiên, lâu rồi không gặp!"

Cô gái vừa tới là Đường Nhiên, nhà thiết kế của biệt thự Vân Đỉnh, cũng là quản gia biệt thự này.

Bên cạnh Đường Nhiên là mấy cô bạn thân của cô ta, lần trước Trần Khiêm đã gặp bọn họ lúc mua biệt thự. Người tên Từ Na gì đó cũng đi theo cô ta.

"Chào cậu Trần!"

Ánh mắt đám Từ Na nhìn Trần Khiêm đâu còn vẻ khinh thường, chỉ toàn là nét long lanh nịnh nọt.

Dù sao Trần Khiêm cũng có quyền kiểm soát phố thương mại Kim Lăng, lại còn khá khiêm tốn giản dị, thật sự hiếm có!

Làm cho các cô ấy cảm thấy chỉ cần mình chịu cố gắng thì nhất định có cơ hội.

Có cơ hội làm gì? Gả vào nhà giàu đó! "Đúng vậy, hôm qua chị của tôi còn hỏi tôi về tình hình của cậu đó. Có điều cậu Trần cứ yên tâm, tôi không hề tiết lộ tin tức về cậu!"

Đường Nhiên vội nói.

Trần Khiêm hiểu rõ. Chắc là hôm đó, sau khi mình đi, đám Đường Sở lại đến Bếp Gia Viên dùng bữa. Ha ha, chắc chắn bọn họ đi tiếp nhưng không được hưởng mấy dịch vụ ưu đãi kia.

Vì vậy mình đã thu hút sự chú ý của Đường Sở, chị ta điều tra mình!

"Đừng nhắc tới chị của chị nữa nữa, chị ta còn quá đáng hơn chị!"

Trần Khiêm cười thờ ơ: "Chị cũng dẫn bọn họ đến chơi à?"

Đường Nhiên đỏ mặt tía tai, chỉ biết gật đầu. Đúng vậy, đám bạn thân cứ khóc lóc xin xỏ hết lần này đến lần khác nên cô ta quyết định dẫn bọn họ đến đây mở mang tâm mắt.

Không ngờ lại chạm mặt cậu Trần!

"Được thôi, vậy đi với tôi, nhân tiện vào biệt thự cùng tôi xem lắp đặt trang trí thế nào rồi!"

Trần Khiêm cười bất lực.

Đường Nhiên lập tức cẩn thận lấy một chiếc chìa khóa phụ từ trong túi xách ra, đưa cho Trân Khiêm.

Trần Khiêm nhận chìa khóa rồi đi lên núi trước ánh mắt ngạc nhiên của hai bảo vệ.

"Nhanh lên Y Y, chụp ảnh giúp bọn cô nào!"

"Cô muốn đứng gần cổng biệt thự một chút, lát nữa đăng lên vòng bạn bè cho bọn họ xem, ha ha hai"

"Chị Y Y, bọn em cũng muốn chụp, bọn em cũng muốn chụp!"

Trước cổng biệt thự Vân Đỉnh, đám người Lâm Hồng Hà đang chơi đùa vui vẻ.

Phong cảnh và ngôi biệt thự sang trọng trên núi thật sự khiến người ta sảng khoái vô cùng!

Ba cô chị họ, em họ cũng rất vui.

Mà lúc này, bọn họ bỗng nhìn thấy Trần Khiêm cũng đang lên núi.

"Ôi mẹ ơi, sao Trần Khiêm lại chạy lên đây?"

"Mẹ ơi, không phải cậu ta lén lút chạy lên đấy chứ? Nếu bị người ta phát hiện thì mất mặt lắm!"

Ba chị em khoanh tay, rầu rĩ nói.

"Trần Khiêm, sao cậu lại lên đây? Có phải cậu lén lút trèo. từ chỗ khác lên không? Mẹ ơi, nếu muốn mở mang tâm mắt thì cậu có thể bảo Y Y cho xem video mà. Cậu lén lút lên đây là thế nào?"

Lâm Hồng Hà chống nạnh, cau mày mắng.

"Ồ, thưa hai cô họ cùng các chị họ em họ, nếu tôi không lên thì làm sao mọi người có thể vào xem nội thất trong biệt thự được! Sẵn dịp để tôi tận tình tiếp khách, mời mọi người uống trà sữa!"

Trần Khiêm một tay xách trà sữa không ai thèm uống, một tay nhấn nút trên chìa khóa.

Một tiếng "tinh" vang lên. Cổng lớn của biệt thự Vân Đỉnh tự động mở ra! "Gì thế?"

"Đệch!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn