Thiên Mệnh Chí Tôn


Còn Triệu Nhất Phàm chỉ lạnh nhạt chỉnh lại mái tóc, khẽ mỉm cười rồi mới ngồi xuống.

Rõ ràng là không muốn nói nhiều.

Thật ra cô ta từng bị Trang Cường và Trần Khiêm làm tổn thương nên sợ rồi.

Vì vậy, khi cậu Triệu nổi tiếng khäp đại học Kim Lăng ngầm theo đuổi, mặc dù Triệu Nhất Phàm kích động song vẫn luôn giữ khoảng cách.

Cô ta sẽ không làm kiểu con gái chủ động nữa.

Vả lại, nói thật là cậu Triệu này tự nhận là giàu có, lại muốn hẹn hò với mình, điều này không có khả năng.

Triệu Nhất Phàm muốn yêu đương chứ không muốn chịch.

Ít nhất là cô ta phải giữ thân như ngọc trước khi kết hôn.

Hơn nữa mấy hôm nay tâm trạng cô ta khá tệ vì bị Trần Khiêm bỏ rơi.

Đồng thời, cô ta đã chứng minh được rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.

Trần Khiêm thật sự lợi hại như trong tưởng tượng của mình sao?

NO!

Sau hai ngày quen biết cậu Triệu, Triệu Nhất Phàm mới nhận ra có lẽ Trần Khiêm không lợi hại như mình tưởng, chỉ có chút tiền mà thôi.

Thật sự là mình đã mơ mộng nhiều về Trần Khiêm rồi!

So với cậu Triệu, mọi hành động của Trần Khiêm chỉ thuộc cấp bậc học sinh tiểu học thôi, thật nực cười!

Đặc biệt là lúc này, Triệu Nhất Phàm rất hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi được mọi người chú ý như muôn vàn vì sao vây quanh trăng sáng.

Lâm Kiều cũng đang hưởng thụ cảm giác sảng khoái này. Bây giờ vẻ mặt cô ta vô cùng kiêu ngạo. "Này này này, nhìn đến choáng váng luôn rồi à?"

Tô Mộc Vũ quơ tay trước mắt Trần Khiêm. Cô đặt đũa xuống, có vẻ hơi tức giận.

"Hả? Không phải!" Trần Khiêm vội lên tiếng giải thích: "Tớ chỉ đang tò mò tại sao Triệu Nhất Phàm lại quen cậu Triệu này?"

"Hừ, không phải cái gì! Tớ thấy cậu đang khó chịu trong lòng phải không? Hai ngày trước Triệu Nhất Phàm vẫn còn thích cậu, nhưng rõ rành rành là bây giờ người ta thích người khác rồi nên cậu buồn bực lắm nhỉ?"

Tô Mộc Vũ nhíu mày.

"Tớ không buồn bực, nếu có buồn bực cũng chỉ vì cảm thấy tiếc cho Triệu Nhất Phàm thôi. Vốn là một cô gái tốt lại chê nghèo ham giàu, tớ sợ cô ta bị đả kích liên tục sẽ tự chìm đắm trong trụy lạc!"

Trần Khiêm nói thật lòng.

"Ngoài cậu ra còn ai đả kích cô ta?"

Tô Mộc Vũ gặng hỏi đến cùng.

"Trước đây cô ta quen một chàng trai, bị đả kích mạnh. Ha ha, quên đi, không nói nữa, chúng ta ăn cơm thôi!"

Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhưng anh vừa mới và hai miếng cơm, tự dưng có một hạt lạc nhỏ bắn vào mép bàn mình.

Ai vậy? Rỗi hơi thế? Trần Khiêm không nhịn được thầm mắng một câu. Tiếp đó lại thêm một hạt nữa bản vào mép bàn.

Lần này Trần Khiêm chắc chắn có người trêu mình.

Anh lập tức ngẩng đầu nhìn thì thấy Lâm Kiều mặc quần áo hàng hiệu với vẻ mặt ngạo nghễ đang dùng đũa gắp một củ lạc, nhìn mình cười gắn...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn