Thiên Mệnh Chí Tôn


Dường như Lâm Kiều muốn nói: Trần Khiêm, cậu không ngờ Lâm Kiều tôi cũng có ngày hôm nay, được một đại gia như cậu Triệu nhận làm em gái kết nghĩa.

Lại còn mua quần áo, tặng túi xách cho tôi phải không?

Lâm Kiều muốn trả lại hết mọi nhục nhã trước đây Trần Khiêm đã gây ra cho cô ta.

Đương nhiên Trần Khiêm không để ý tới cô ta, lại cắm đầu ăn cơm tiếp.

Hành động này của Lâm Kiều Kiều cũng thu hút sự chú ý của Triệu Nhất Phàm.

Thật ra lúc nãy khi vào căn tin, Triệu Nhất Phàm đã chú ý tới Trần Khiêm rồi.

Nhưng cô ta chỉ lườm Trần Khiêm như đang giận dỗi.

Kể ra thì việc cô ta quen biết cậu Triệu.

Cũng có liên quan tới Trần Khiêm.

Hôm ấy trong công viên, chẳng phải Trần Khiêm bỏ mình lại để đuổi theo Tô Mộc Vũ sao? Mình rời khỏi đó trong tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận, đúng lúc ấy tình cờ gặp cậu Triệu.

Cậu Triệu xin wechat, thế rồi hai người trở thành bạn tốt.

Cũng nhờ quen cậu Triệu mà lòng tự trọng bị tổn thương do Trần Khiêm gây ra cho Triệu Nhất Phàm mới tan thành mây khói.

Do đó, Triệu Nhất Phàm không cần phải để ý tới Trần Khiêm nữa!

Cô ta có thể tìm được chàng trai mạnh hơn Trần Khiêm gấp trăm lần.

Hừ hừ!

"À phải rồi Mộc Vũ, cậu bảo có chuyện muốn nói với tớ, chuyện gì vậy?”

Trần Khiêm không nghĩ miên man nữa, lúc này vừa ăn vừa hỏi Tô Mộc Vũ.

"Ừ, đúng rồi đúng rồi, là chuyện kế hoạch ngày kia chúng tớ tới Đài truyền hình Cảng Đảo học hỏi ba tháng. Tớ đã báo danh, muốn tới đó học tập một thời gian, sau đó lại quay về Kim Lăng tìm việc thực tập!"

Tô Mộc Vũ trả lời.

"Ôi trời, sao đột ngột thế?"

Trần Khiêm sửng sốt.

"Buổi sáng mới nhận được thông báo, sau đó bắt đầu tổ chức báo danh. Còn không phải vì sau khi báo danh tớ phải họp suốt sao? Kỳ học ba tháng đó! Tớ cũng muốn ở lại Kim Lăng luôn nhưng lại không muốn sống ở nhà, đặc biệt là dưới hào quang của cậu, tớ muốn tiến thêm một bước!"

Tô Mộc Vũ nói chắc nịch.

Trần Khiêm gật đầu, hơi sa sút tinh thần: "Cũng tốt, thanh niên bọn mình học hỏi thêm nhiều thứ cũng tốt. Không chỉ cậu mà tớ cũng có kế hoạch học tập tiếp theo rồi."

Mặc dù không phải chia tay.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải xa nhau ba tháng, Trần Khiêm rất lưu luyến.

"Cậu đó, tới gặp tớ lúc nào cũng được mài! Có phải tớ mất tích đâu!"

Tô Mộc Vũ cầm tay Trần Khiêm nói đùa.

"Được được được, sau này chỉ cần có thời gian tớ sẽ đi thăm cậu!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn