Thiên Mệnh Chí Tôn


Cho nên cô ta không đặc biệt nhắm vào bất kì ai, cô ta chỉ tìm cớ làm khó dễ Trần Khiêm!

"Tên họ Trần kia, lúc trước không phải anh rất cừ à? Lúc. này cậu Triệu đến rồi, sao anh không tiếp tục ngầu nữa đi?"

Lâm Kiều khoanh tay cười nói.

"Còn nữa còn nữa, mấy ngày trước không phải còn ngồi ở căn tin ăn cơm cùng với Tô Mộc Vũ sao? Hiện giờ sao lại đi cùng mấy cô này rồi?"

"Này này này, cô là ai hả, nói bậy nói bạ cái gì đó? Nói gì mà chúng tôi đi cùng với cậu ta, chúng tôi là bạn thân nhất của bạn gái cậu Lý đó!"

Lúc này Lâm Duyệt lại lạnh mặt đứng ra cãi lại.

Nói thật nha, Lâm Duyệt đúng là hơi chướng mắt tên Trần Khiêm ăn mặc không có tí ti gọi là đẳng cấp này.

Nếu cậu ta không phải là đàn em của Lý Duệ, Lâm Duyệt đã không thèm liếc mắt đến loại người này rồi.

Cho nên vừa nghe thấy Lâm Kiều phán bừa bảo tên sai vặt Trần Khiêm này và mình đi chung với nhau, cô ta mới tức giận bác bỏ.

Chủ yếu cũng là ngứa mắt với kiểu léo nhéo liên mồm của ả Lâm Kiều này.

"Hả? Cậu Lý? Cậu Lý nào cơ?”

Lâm Kiều lúc này chau mày ra vẻ khó hiểu.

"Cậu Lý Lý Duệ, làm sao?”

Lâm Duyệt và Lâm Kiều, coi như đã triệt để đắc tội nhau.

Lời này khiến cả Trần Khiêm và Lý Duệ đau đầu xoa trán.

Vì sao phải kêu mọi người nhanh nhanh đi vào trong phòng riêng, không phải là lo sợ sẽ xảy ra trường hợp này sao?

Thật là sợ cái gì liền gặp ngay cái đó mà.

"Ha ha ha hai"

Lâm Kiều cười ha hả.

"Cô nói cái gì vậy? Cô gọi Lý Duệ là cậu Lý? Cậu ta lại là cậu Lý?"

Lâm Kiều như thể đã nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế gian này.

"Cậu Lý này chui từ đâu ra vậy, tôi đến trường học cũng được một thời gian rồi, có không ít cậu ấm nhà giàu đều đến chào hỏi tôi, mà sao lại chưa nghe qua có ai là cậu Lý Lý Duệ vậy cà?"

Tô Kiệt thình lình chen lời, cậu ta đứng ôm vai nói một câu đầy tính ám chỉ như thế.

"Hừ, Lý Duệ cậu ấy không phải là con ông cháu cha gì cả, cậu ấy dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tự mình mở được tận đến cửa hàng ở Kim Lăng, chị Phỉ, tớ nói có đúng hay không!"

Lâm Duyệt không chịu thua kém mà nói.

Tân Phỉ chỉ gật gật đầu.

"Trời ạ?" Lâm Kiều làm bộ ngạc nhiên lấy tay che miệng kêu lên: "Lý Duệ, mình anh mà có đến mấy cửa hàng ở Kim Lăng này luôn? Ôi trời ôi trời, cửa hàng mở từ khi nào, buôn bán cái gì vậy hả?"

Lâm Kiều cố ý diễn ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc.

"Tôi...Tôi..."

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Lý Duệ khiến anh ấy tay chân luống cuống hết cả lên.

Trần Khiêm hơi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Kiều.

Con nhỏ thần kinh này khẳng định đã nhìn ra được chuyện gì đó, nhưng lại khăng khăng một mực truy hỏi tới cùng, không muốn chừa lại chút thể diện nào cho ba người họ đây mà.

Rất rõ ràng, mục đích của cô ta là khiến cả ba người xấu mặt.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn