Thiên Mệnh Chí Tôn


"Chị Duyệt, là bọn nó đánh em trai eml"

Tô Kiệt cố gắng cất tiếng. Bốp!

Nhưng mà đáp lại cậu ta, lại là một cái tát vang dội của Trịnh Duyệt.

"Tô Kiệt, cậu ăn gan hùm mật gấu rồi hả, vậy mà dám gây chuyện ở chỗ này, còn gây chuyện với cậu Tr..., cậu Lý!"

Tô Kiệt ăn một cái tát như vậy.

Cậu ta tự thấy ấm ức, nhưng đồng thời cũng ngoan ngoãn mà ngậm mồm lại.

Cậu ta cũng không phải một tên đầu đất. Hôm nay người tên cậu Lý này rõ ràng có thân phận, cũng không giống như lời Lâm Kiều nói là kẻ nghèo hèn.

Nếu không, chị Duyệt ngày thường kiêu ngạo như vậy, sao lại đối xử khách sáo với Lý Duệ thế này?

Sau đó cậu ta chỉ có thể cúi đầu làm thinh. "Trời, tình cảnh này thật quá đặc sắc!"

Lâm Duyệt theo chân Tân Phỉ tới cũng bị cục diện này làm chấn động.

Đặc biệt là phong thái mạnh mẽ của Trịnh Duyệt khiến Lâm Duyệt vô cùng hâm mộ. Đợi đến lúc nào đó mình cũng có thể kết bạn với ông lớn như cậu Trần thì tốt biết bao, sau đó chỉ cần cô ta nhìn không vừa mắt tên cậu ấm nào liền đi tới cho tên đó một cái tát như vậy, ha ha ha!

"Biết điều thì mau cút đi, nếu không thì Tô Kiệt cậu hôm nay không thể đứng thẳng mà đi ra ngoài được."

Trịnh Duyệt khoanh tay lạnh lùng cảnh cáo. Tô Kiệt rùng mình một cái.

Cậu ta chỉ muốn nhanh chóng nói câu xin lỗi với Lý Duệ rồi nhanh chóng cuốn xéo khỏi nơi đây.

"Chờ chút!" Sau đó chợt nghe thấy tiếng hô của Lâm Kiều.

"Chị Duyệt, xin chờ một chút đã, cho dù chúng ta trước đây từng có xích mích cũng mong chị nghe hết mấy lời của tôi, sau khi nghe tôi nói xong, chị nhất định sẽ vì hành vi giúp kẻ nào đó của ngày hôm nay mà hối hận."

Lâm Kiều khoanh tay, lúc này lạnh lùng nhìn phía Trần Khiêm.

Như là cô ta tin chắc mình sắp nhìn thấy bộ dạng Trần Khiêm bị Trịnh Duyệt chém làm trăm mảnh vậy.

"Ha ha, lại là ả đê tiện này, cô có lời gì muốn nói? Tốt nhất lời này có ích cho tôi, nếu không, chúng ta gộp nợ mới nợ cũ lại cùng tính luôn một thể!"

Trịnh Duyệt vừa nhìn thấy Lâm Kiều, cô ta liền nhớ lại lúc ban đầu cô ta đưa cậu Trần về trường học đã bị cô ả sinh viên này vu khống mình nuôi tình nhân, khiến cho cậu Trần vô cùng khó xử.

"Được thôi chị Duyệt, vậy tôi liền nói thẳng ra vậy, người tên Trần Khiêm kia không xứng với sự tin tưởng của chị dành cho anh ta. Ở trường anh ta đã có bạn gái rồi, cô ấy là sinh viên của khoa chúng tôi!"

Đây là con bài chưa lật lớn nhất của Lâm Kiều.

Nói xong lại chỉ vào Trần Khiêm: "Nếu anh là đàn ông thì nói thật cho chị Duyệt, tôi nói có đúng hay không?”

Trần Khiêm gật gật đầu nói: "Đúng vậy, bạn gái của tôi tên là Tô Mộc Vũ, là sinh viên khoa cô! Ha ha! Chúng tôi vừa trở thành người yêu mấy ngày hôm trước thôi!"

"Ha ha ha! Chị Duyệt, chị có nghe thấy không? Anh ta thừa nhận, anh ta chính miệng..

Lâm kiều phá lên cười, sau đó nụ cười của cô ta từ từ co cứng lại trên khuôn mặt.

Cô ta vốn còn muốn nhìn thấy được sự giận dữ, giận tới nỗi không kềm được thậm chí là tràn ngập sự hung ác muốn nuốt sống Trần Khiêm trên gương mặt Trịnh Duyệt.

Dù sao bị một người đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay, đều là con gái thì sẽ hiểu được cảm giác giận dữ đến muốn giết người này.

Nhưng thứ Lâm Kiều nhìn thấy trên khuôn mặt của Trịnh Duyệt, chỉ là ánh mắt nhìn mình đầy không kiên nhẫn và tức giận.

"Đây là chuyện cô muốn nói với tôi sao? Ha ha, một tên đàn em của cậu Lý có bạn gái mà thôi, cô nói với tôi làm cái gì? Không phải cô thật sự cho rằng tên đàn em họ Trần này là tình nhân của tôi đấy chứ?"

Trịnh Duyệt cười lạnh.

"A? Không phải sao?" Lâm Kiều cả kinh.

"Bốp!"

"Con đàn bà vô lại, lần trước đã nói xấu tôi một lần rồi, bây giờ còn tiếp tục mở mồm ra để bịa chuyện nữa!"

Trịnh Duyệt giơ tay lại là một cái tát giáng xuống. Tát cho Lâm Kiều xây xẩm mặt mày.

Hóa ra là cô ta đoán sai tất cải

"Còn không mau cút đi!"

Trịnh Duyệt tức giận măng.

Đôi mắt cũng đỏ lên vì tức!

"Hừ, đi thì đi!"

Lâm Kiều bị đánh đến rơi nước mắt, bụm mặt muốn nhanh nhanh rời khỏi đây.

"Chờ một chút!"

Lúc này, một cô gái nhút nhát lên tiếng.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn