Thiên Mệnh Chí Tôn


"Đệch, nhìn thì có vẻ là một thắng ngu học, chắc là nghe nói núi Vân Đỉnh rất oai nên muốn đến đây thăm quan chăng?"

"Chẳng lẽ là đi từ phía sau núi tới? Ai ya, thật là rừng lớn, loại rác rưởi nào cũng có!"

Mấy cô gái thì mang vẻ giễu cợt nhìn Trần Khiêm.

Đúng vậy, người từ trước đến giờ không quá quan tâm đến vẻ ngoài như Trần Khiêm luôn cho rằng chỉ cần ăn mặc sạch sẽ gọn gàng là được rồi, người như vậy đi tới đâu cũng đều bị kẻ khác soi mói chê cười.

Tất nhiên sẽ bị những cô gái quen nhìn những anh chàng đẹp trai sáng loáng xem thường.

“Tôi còn đang muốn hỏi mấy người đó, ai cho các người vào đây?"

Trần Khiêm nhíu lông mày, giọng điệu lạnh nhạt hỏi một câu.

Nếu bảo không tức giận thì là giả, anh mua tòa biệt thự này với mong muốn ban đầu không phải để khoe của, mà muốn sau này mình có một ngôi nhà để dừng chân.

Giờ thì biến thành cái gì rồi? Thành cái khu vui chơi à?

"Tên cùi bắp này cũng to mồm đấy, bọn chị vào như thế nào, dựa vào chú em cũng đòi biết sao?"

Một cô gái giọng nói lè nhè do uống quá nhiều lắc lư xiêu vẹo đi tới, không kiêng nể gì mà chọc chọc vào ngực Trần Khiêm.

"Thôi bỏ đi Tiểu Lệ, hạng người này tôi gặp nhiều rồi, nếu không phải cậu Triệu ngàn căn vạn dặn biệt thự Vân Đỉnh không thể dính máu, tôi đã xử hắn rồi, mau gọi bảo vệ tống cổ hắn đi vào đồn cảnh sát đi!"

"Đúng"

Mọi người ở xung quanh ra sức phụ họa, còn chuẩn bị gọi điện thoại.

"Ồn ào cái nỗi gì?"

Bỗng nhiên lúc này, chợt nghe thấy một giọng nói chưa đầy sự không kiên nhẫn phát ra từ ban công của tầng hai.

Sau đó thấy một chàng trai dẫn theo một cô gái nữa chậm rãi bước xuống dưới.

"Tôi đang có hứng ngắm phong cảnh, các cậu không thể yên tĩnh một lúc được à, thật coi nơi này là nhà mình hay sao?"

Hiển nhiên chàng trai là đại ca của nhóm người này, anh †a không thèm nể nang ai mà cất giọng trách móc.

"Vâng, vâng thưa cậu Triệu, đều do có người muốn đến phá đám nên mới vậy!"

Tên nhóc vừa mở miệng mảng chửi Trần Khiêm, lúc này đã quay ngoät một trăm tám mươi độ trưng ra vẻ mặt tươi cười báo cáo.

Mà người con trai đứng ngảm cảnh trên ban công không phải ai xa lạ, chính là con trai của Triệu Tử Hưng, cậu Triệu Triệu Sơn.

Vừa nhìn thấy anh ta, Trần Khiêm bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Xem ra người đưa chìa khóa biệt thự cho Triệu Sơn chính là Trệu Tử Hưng rồi!

"Có người đến phá đám? Đứa nào to gan như vậy hả? Không muốn sống nữa hay sao?"

Triệu Sơn nhướng mày. "Cậu Triệu cậu Triệu, là anh ta, chính là anh tai!"

Lập tức có năm sáu cô gái lần lượt đứng dậy, đi tới tóm chặt lấy Trần Khiêm.

Sao lại có cảm giác giống trong phim “Cậu bé hồ lô” thế nhỉ, đây là cảnh một bầy yêu tinh bắt lấy ông nội của cậu bé hồ lô muốn tranh công với yêu tinh Rắn sao?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn